Tìm kiếm

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2018

Tổng bí thư làm Chủ tịch nước: Không phải vì nhất thể hóa, đây là tình huống
=======
Tổng bí thư khẳng định, việc TƯ giới thiệu Tổng bí thư để QH bầu làm Chủ tịch nước không phải vì nhất thể hóa, đây là tình huống.

Sáng nay, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp xúc với cử tri quận Hoàn Kiếm và Ba Đình, Hà Nội.

Sự lựa chọn sáng suốt của BCH TƯ

“Tôi và cử tri cả nước rất phấn khởi trước thành công của hội nghị TƯ 8. Đây là hội nghị lịch sử thể hiện sự tin tưởng của toàn Đảng, toàn dân trước sự lựa chọn sáng suốt của BCH TƯ khi tiến cử Tổng bí thư để QH bầu làm Chủ tịch nước. BCH TƯ đã giới thiệu Tổng bí thư là người có đủ đức tài, xứng đáng vào vị trí cực kỳ quan trọng, xứng tầm quốc gia và quốc tế”, cử tri Lê Đức Hạnh, phường Kim Mã, Ba Đình nói.

Theo ông, nhân dân tuyệt đối tin tưởng, đồng tình ủng hộ và kính mong Tổng bí thư tiếp nhận trọng trách cao cả này để phụng sự Tổ quốc, phục vụ Đảng và nhân dân được lâu hơn, nhiều hơn.

Cử tri Ngô Văn Thành, phường Điện Biên cho biết, dư luận rất đồng tình với việc BCH TƯ giới thiệu Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng để QH bầu Chủ tịch nước.

Ông cũng tâm đắc với dự thảo về Quy định nêu gương. Từ quy định này, nhân dân tham gia giám sát nhằm xây dựng Đảng, chính quyền thật sự trong sạch.

Với tư cách một ủy viên TƯ, Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung chia sẻ về việc 100% ủy viên TƯ nhất trí giới thiệu Tổng bí thư để QH bầu Chủ tịch nước.

Theo ông Chung, việc Tổng bí thư của một đảng ra ứng cử chức danh Chủ tịch nước không phải giờ mới đặt ra mà đã có từ lâu.

Đến nay, với điều kiện khách quan, từ thực tiễn đòi hỏi, việc này phù hợp với cải cách thể chế, có lợi cho Đảng, đất nước, cho quá trình đối ngoại và vị thế của chúng ta trên trường quốc tế.

"Trong quá trình thảo luận, chỉ có một điều các ủy viên TƯ tâm tư là với việc này, cá nhân Tổng bí thư sẽ gánh vác trọng trách nặng nề hơn. Nhưng chúng tôi tin với sự tín nhiệm cao, với trí tuệ của Tổng bí thư thì QH sẽ đồng thuận, bởi đây là việc thống nhất cao trong Đảng và thuận lòng dân”, Chủ tịch Hà Nội nhấn mạnh.

Khuyết chức danh Chủ tịch nước thì phải có người làm ngay

"Liên quan cá nhân tôi thì nói cũng khó nói, nhưng trước đã có thời Bác Hồ vừa là Chủ tịch nước vừa là Chủ tịch Đảng. Đến bây giờ, không phải vì nhất thể hóa, đây là tình huống, không may Chủ tịch nước Trần Đại Quang mất đi rất đột ngột, dù bệnh hiểm nghèo, chữa hàng năm nay nhưng không khỏi, giờ khuyết chức danh này thì phải có người làm ngay", Tổng bí thư chia sẻ.

Ông cũng thông tin thêm, Bộ Chính trị, TƯ thảo luận nhiều phương án nhưng qua quá trình thảo luận rất dân chủ, rất trách nhiệm, TƯ đã thống nhất cao giới thiệu Tổng bí thư để QH bầu Chủ tịch nước. Đây mới là ý kiến TƯ còn chờ QH bầu hay không.

"Chúng ta không nên nói Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước vì đây là 2 cơ chế, 2 cơ quan khác nhau, kiêm vai nào chính, vai nào phụ thì không chuẩn. Cũng không nên nói nhất thể hóa, có phải nhất thể hóa đâu", Tổng bí thư lưu ý.

Ông trân trọng cảm ơn các cử tri và "tùy thuộc vào kết quả QH bầu rồi lúc ấy hứa hẹn sau".

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng giải thích lý do BCH TƯ phải ban hành Quy định về nêu gương của cán bộ, đảng viên, trước hết là ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên Ban Bí thư, ủy viên BCH TƯ.

Theo Tổng bí thư, nêu gương thì tất cả cán bộ, đảng viên đều phải làm nhưng trước hết, các lãnh đạo cao nhất phải có trách nhiệm, chứ không phải vì vừa qua có một số lãnh đạo cấp cao hư hỏng nên phải có quy định.

Việc TƯ ban hành quy định lần này chứ không phải chỉ là Bộ Chính trị cho thấy vị trí của việc nêu gương lớn hơn nhiều, thẩm quyền cao hơn nhiều, tính chất cũng quan trọng hơn nhiều.

Tổng bí thư nhấn mạnh, quy định phải rất chặt chẽ là tất cả cán bộ, nhưng trước hết cán bộ cấp cao phải nêu gương.

Ông cũng lưu ý, không phải tất cả TƯ hay Bộ Chính trị hư hỏng hết, nếu hiểu như vậy thì rất nguy hiểm vì sẽ mất lòng tin. Vì vậy, TƯ cân nhắc từng câu chữ, nhấn mạnh vào trách nhiệm của các lãnh đạo cấp cao phải gương mẫu làm trước.

"Rất mừng là khi thảo luận TƯ thống nhất cao, có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử chúng ta quy định nói thẳng trách nhiệm của các ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên Ban bí thư, ủy viên TƯ gương mẫu", Tổng bí thư nói.
=====

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

Bài viết của một người bạn học về Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng

Mấy ngày hôm nay trên mạng xã hội đang lan truyền bức ảnh Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng chụp chung với một người bạn học là ông Dương Đức Quảng. Chúng tôi vào facebook cá nhân ông Dương Đức Quảng biết được ông có viết bài về Tổng Bí thư vào thời điểm sau Đại hội XII của Đảng. Xin trân trọng giới thiệu lại cùng quý bạn đọc bài viết này:
*******
Đọc một vài comments sau bài viết về cuộc trả lời phỏng vấn báo chí của Thượng Tướng Võ Thế Trung, Giám đốc Học viện Quốc phòng: TBT NGUYỄN PHÚ TRỌNG ĐƯỢC TRUNG ƯƠNG KHÓA 11 CHÍNH THỨC GIỚI THIỆU RA ĐH 12 TÁI CỬ TỔNG BÍ THƯ, tôi không thể không viết vài dòng về Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.
Bài viết của một người bạn học về Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và bạn học
Qua bài trả lời phỏng vấn của Thượng tướng Võ Thế Trung và trước đó, qua bài trả lời phỏng vấn báo chí của ông Vũ Ngọc Hoàng, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Trưởng ban Thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương, bài HÉ LỘ ĐẦU TIÊN VỀ CÔNG TÁC NHÂN SỰ ĐẠI HỘI 12, tôi được biết Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cùng 9 Ủy viên Bộ Chính trị Khóa XI quá tuổi đều xin không tái ứng cử vào Trung ương khóa XII. Ban Chấp hành Trung ương đã bỏ phiếu kín để giới thiệu ra Đại hội một người trong số các Ủy viên Bộ Chính trị còn độ tuổi sẽ giữ chức Tổng Bí thư Khóa mới, nhưng không có ai đủ số phiếu bầu theo quy định nên mới có phương án giới thiệu thêm người trong số các Ủy viên Bộ Chính trị quá tuổi một người ở lại để đảm nhiệm trọng trách này. Và như Thượng tướng Võ Thế Trung cho biết đã có tới 4 Ủy viên Bộ Chính trị quá tuổi được giới thiệu nhưng Trung ương chỉ bỏ phiếu giới thiệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Như vậy là, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng không phải là người tham quyền cố vị như một số trang mạng chống phá Đảng và Nhà nước ta dựng chuyện, vu khống.
Là một người bạn học cùng lớp đại học với Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, sau này còn có nhiều dịp gặp gỡ và trò chuyện với anh, tôi có thể nói về anh một câu như sau: Anh Trọng là người có đức, có tài, cuộc sống trong sạch, giản dị, thông minh, biết mọi “lẽ đời”. Khi học đại học anh Trọng học giỏi, luận văn tốt nghiệp đạt xuất sắc, được kết nạp vào Đảng trong trường. Ra công tác anh về Tạp chí Cộng sản, sau đó đi làm nghiên cứu sinh trong nước và nước ngoài, đã bảo vệ học vị Phó Tiến sĩ (nay là Tiến sĩ) tại Liên Xô. Về nước anh trở lại công tác tại tạp chí Cộng sản, rồi lần lượt đảm nhiệm các chức vụ quan trọng: Tổng Biên tập tạp chí Cộng sản, Bí thư Thành ủy Hà Nội, Chủ tịch Quốc hội, Tổng Bí thư Ban chấp hành Trung ương Đảng. Có thể nói con đường “làm quan” của anh Trọng khá hanh thông. Anh không phải là con nhà cách mạng nòi, sinh ra trong một gia đình nông dân quê ở huyện Đông Anh, Hà Nội. Nhưng như có lần anh nói trong cuộc gặp bạn bè cùng lớp sau khi anh đã giữ chức Tổng Bí thư: “Xin cho em, cho tôi được để mọi chức tước ngoài căn phòng này. Em đến đây mãi mãi là học trò của các thầy, các cô ngày nào. Tôi đến đây mãi mãi là bạn học cùng lớp của các bạn. Có nhiều bạn trong lớp chúng ta giỏi hơn tôi nhưng cuộc sống không gặp may mắn. Còn tôi gặp may mắn hơn các bạn.  Chức tước như phù vân, còn lại mãi với nhau là tình thầy trò, bè bạn. Mong chúng ta luôn giữ được điều đó!…”. Anh Trọng nói thế nhưng tôi biết nếu chỉ có gặp may mắn chắc anh không được Đảng và Nhà nước bầu anh vào các chức vụ quan trọng như thế, mà cái chính vẫn là từ sự cố gắng học tập, phấn đấu và công hiến của anh, chứ không phải là điều may mắn từ đâu tự dưng đến!
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đến gia đình mừng bạn Dương Đức Quảng cưới vợ cho con trai
Về con cái anh Trọng, tôi chỉ viết thêm một vài điều mà tôi biết. Anh Trọng có hai người con, môt gái, một trai đều là những viên chức nhà nước và là các công dân bình thường như bao công dân khác. Có thể có người gặp các cháu trong công việc hay cuộc sống thường ngày không hề biết bố các cháu là Tổng Bí thư vì chẳng bao giờ các cháu tự nói ra điều này. Lần gả chồng cho con gái, khi đã ở cương vị “quyền cao, chức trọng”, ngoài gia đình và họ hàng, anh Trọng chỉ mời những bạn bè thân thiết từ hồi học phổ thông đến đại học và sau này đến dự đám cưới, còn những người khác, kể cả những người quyền cao, chức trọng hơn anh nhưng không phải là bạn như tôi đã nói ở trên anh không mời. Đám cưới đó tổ chức giản dị, chỉ có tiệc trà, hoa quả và bánh ngọt, không có cỗ bàn linh đình. Khi cưới con trai, anh Trọng chỉ tổ chức trong nội bộ gia đình và chỉ mời rất ít bạn bè của anh chị và các cháu chứ không mời rộng rãi. Đúng như Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết cho biết, chỉ sau đám cưới của con anh Trọng mới gửi Thiếp báo hỷ tới bạn bè. Tôi cũng là một người nhận được Thiếp báo hỷ như thế. Trong khi đó, khi hai con trai tôi cưới vợ, anh Trọng đều đến tận nhà tôi để mừng cho các cháu. Khi đó anh đã là Bí thư Thành ủy Hà Nội và là Chủ tịch Quốc hội. Đối với các bạn bè khác ở lớp tôi cũng vậy. Khi biết tin bố, mẹ, vợ hoặc chồng của các bạn qua đời hoặc khi các con của các bạn lấy vợ, gả chồng, biết tin, anh Trọng đều đến tận nhà chia buồn hoặc chia vui với bạn bè. Anh Trọng là thế, bao giờ cũng tử tế với mọi người.
Một lần, khi đang là Chủ tịch Quốc hội, ngồi cùng xe với bạn bè cùng lớp đại học, hầu hết là nhà văn, nhà báo, những người “biết nhiều chuyện trong xã hội”, về thăm nơi lớp học sơ tán trong thời gian chiến tranh chống Mỹ ở huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên, anh Trọng đã được nghe các bạn kể bao nhiêu chuyện tiếu lâm, đọc cả thơ ca hò vè về các hiện tượng tiêu cực trong xã hội. Đôi lúc anh cũng góp một vài chuyện vui cùng các bạn. Những lần được gặp anh ở nhà riêng hay đến thăm anh, tôi cũng đã nói với anh đủ mọi chuyện mà tôi biết được, kể cả tâm tư, nguyện vọng của bạn bè, của người dân đối với Đảng, với đất nước hiện nay. Bao giờ anh Trọng cũng lắng nghe và anh đều nói với tôi sẽ làm mọi việc để giữ được đất nước bình yên và ngày càng phát triển, đời sống của nhân dân ngày một tốt đẹp hơn. Anh biết cả những nỗi niềm và bức xúc của tôi cũng như nhiều người nhưng anh bảo phải giải quyết từng bước, không thể làm được ngay như nhiều người mong muốn.
Là một người bạn, ít nhiều hiểu về anh Nguyễn Phú Trọng tôi nghĩ trên cương vị mới, sau khi được Đại hội bầu tiếp tục giữ chức Tổng Bí thư của Đảng Khóa XII, anh Nguyễn Phú Trọng sẽ là người tiếp tục đưa đất nước tiến bước trên con đường đổi mới và phát triển, kể cả đổi mới và phát triển hệ thống chính trị như mọi người đang kỳ vọng hiện nay. Chúc anh sức khỏe, thành công.
Dương Đức Quảng

Con cái TBT Nguyễn Phú Trọng, CTN Trương Tấn Sang làm gì, ở đâu



Con cái TBT Nguyễn Phú Trọng, CTN Trương Tấn Sang làm gì, ở đâu?

Ông Sang và ông Trọng liệu có liêm khiết hơn các lãnh đạo khác?

Trong cuộc sống có câu “những con số biết nói”. Thật vậy, có khi chỉ thông qua một con số mà người đời biết được nhiều điều hay, dở. Tương tự, thông qua một cử chỉ, việc làm người ta hiểu được đâu là phải, trái. Cho đến thời điểm hiện tại, có lẽ trừ Ban Tổ chức Trung ương Đảng,Văn phòng Chủ tịch nước, Quốc hội và những người thân trong gia đình biết tường tận con cái của TBT Nguyễn Phú Trọng và CT nước Trương Tấn Sang quí danh là gì, bao nhiêu tuổi, đang làm gì ở đâu? Còn thì không mấy ai biết và trả lời chính xác được câu hỏi đặt ra ở trên.

Ai cũng biết ông Nguyễn Phú Trọng trước khi trở thành TBT từng là Bí thư Thành ủy Hà Nội, Chủ tịch Quốc hội; còn ông Trương Tấn Sang trước khi được Quốc hội bầu là CT nước từng là Bí thư Thành phố Hồ Chí Minh, Trưởng ban Kinh tế Trung ương, Thường trực Ban Bí thư. Ở những vị thế kinh qua như vậy, nếu ông Trọng, ông Sang ra tay tạo dựng cho con cái vào các chức danh Phó giám đốc rồi Giám đốc các ban, ngành (ở địa phương) để rồi tạo đà thăng tiến dần… hay Phó vụ trưởng, Vụ trưởng, Tổng Giám đốc một doanh nghiệp, thậm chí Thứ trưởng (các Bộ ngành ở Trung ương) chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Thực tế thì có khá nhiều VIP đã, đang làm như vậy rồi! Tổng BT Nguyễn Phú Trọng, CT nước Trương Tấn Sang đã không làm thế. Nếu con cái hai ông có những chức danh như đã điểm thì cả địa phương biết, cả ngành cả nước biết, thậm chí cả thế giới cũng tỏ.

Nghe nói, (người viết bài này chỉ nghe nói) con cái của TBT Nguyễn Phú Trọng, CT Trương Tấn Sang hiện đang là những công chức, doanh nghiệp bình thường. Cũng như chức danh rất khiêm tốn ấy, lại cũng nghe nói, con cái của hai ông sống rất từ tốn chứ không ngồi đâu, với ai cũng huyếnh hoáng lên “bố tớ là ông nọ ông kia”, thậm chí làm nhiều điều tai tiếng như con cái của nhiều vị ủy viên Trung ương hay Bộ trưởng nọ Bộ trưởng kia… Riêng về góc độ con cái, như vậy thật đáng khen và nể phục, chắc chắn họ là những người được học hành, giáo dục nề nếp, biết ứng xử với xã hội như thế nào…

Khác hẳn với TBT Nguyễn Phú Trọng và CT nước Trương Tấn Sang, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có mấy người con, họ tên đầy đủ, hiện đang làm gì, ở đâu thì ai cũng biết cả rồi. Còn quí tử của Chủ tịch Quốc hội đương nhiệm Nguyễn Sinh Hùng tên là Nguyễn Sinh Nhật Tân thì đang “được ủ” là Vụ trưởng Vụ Pháp chế Bộ Công thương, nghe nói là sẽ trở thành Thứ trưởng trong thời gian gần.

Hay như nguyên TBT Nông Đức Mạnh có cả một quá trình tạo ra đường quan lộ cho “thái tử” Nông Quốc Tuấn từ quan Trung ương đoàn sang làm Phó Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc đi luân chuyển để trở thành Bí thư tỉnh Bắc Giang và vào Trung ương như thế nào; rồi thì nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Kiểm tra Trung ương Nguyễn Văn Chi trước khi rời “ghế” còn kịp mặc cả “cấy” con trai là Nguyễn Xuân Anh vốn từ một phóng viên báo Thanh niên làng nhàng lộn ngược về quê làm quan chức quận ở Đà Nẵng bỗng chốc “đại nhảy vọt” vào Trung ương.

Ở cấp độ thấp hơn, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng Giám đốc Đài tiếng nói Việt Nam Vũ Văn Hiền trước khi “hạ cánh an toàn” còn kịp đặt con trai Vũ Minh Tuấn vào cái ghế Phó Tổng Giám đốc chính nhà đài của mình…

Còn nữa… nhưng mà thôi, chấm phá so sánh vài ba trường hợp như vậy đủ để nói rằng TBT Nguyễn Phú Trọng, CT nước Trương Tấn Sang đang là những nhà lãnh đạo có tư chất và nhân cách riêng thuộc diện “xưa nay hiếm” ở Việt Nam. Đúng như tên riêng – Các ông SANG TRỌNG đúng nghĩa!

Như thế, chắc chắn tại Hội nghị Trung ương VI diễn ra tới đây, 175 Ủy viên BCH Trung ương sẽ lấy đó là một trong những căn cứ sinh động, quan trọng để thể hiện chính kiến thông qua lá phiếu của mình trước vận mệnh của đất nước và của Đảng.

Ngày trước Tháng 10

Theo Blog Phạm Viết Đào

THỬ SUY NGẪM: "có phải vì đam mê quyền lực"


Nghe  tin Trung ương nhất trí 100 % giới thiêu cụ Tổng để Quốc hội bầu kiêm nhiệm chức danh Chủ Tịch nước đã có một số kẻ đặt câu hỏi có phải cụ đam mê quyền lực?

 Thường thì lẽ đời có câu" một người làm quan cả họ được nhờ,, quyền lực gắn liền với tiền tài. Nhưng với cụ Tổng, nghe đâu cả làng xã của cụ chưa nhờ được gì từ cái chức to vật vã của cụ. Con trai cụ chỉ là nhân viên văn phòng quèn sau bỏ ra làm thầu xây dựng, chạy đôn chạy đáo mưu sinh bằng từng hợp đồng xây dựng chứ chưa bao giờ dám mượn oai danh của bố để làm kinh tế, bởi đó là điều cụ tuyệt đối cấm. Vợ con cụ sống đơn giản mộc mạc như bao người dân khác, không có biệt phủ, xe hơi, tiêu tiền ngoại tệ như rác...

Nói thật, ở cái tuổi 70 của cụ, ai chả muốn sáng đánh cờ, chiều tập thể dục, thư thả vui vầy bên con cháu, chứ không phải ngày qua ngày tất bật việc triều chính, đêm về vắt tay lên trán suy nghĩ việc nước, nhóm củi đốt lò như cụ Tổng. Nhìn mái tóc bạc phơ của Cụ ai bảo là sướng? Khi mà những thế hệ cách mạng trung kiên lần lượt ra đi, vận nước chao đảo với những bầy sâu to sâu nhỏ, cụ tuy già nhưng phải lặng lẽ nhóm lò để cứu lấy cái thành quả mà biết bao thế hệ ông cha đã hi sinh xương máu mới  giành được.

        Giá như Đất nước không có sâu mọt, giá như thế hệ trẻ đảm đương được thì có lẽ một ông già 70 như cụ đã thanh thản cáo quan về quê rồi, như mong muốn của gia đình. Nhưng khổ thay, sâu vẫn còn nhiều, củi đốt mãi vẫn chưa hết. Và cụ biết niềm tin của dân mới bắt đầu được lấy lại, bây giờ cụ mà dừng công cuộc đốt lò, không khéo niềm tin đó lại tuột dốc. Không  biết nói gì hơn, chỉ chúc cụ sức khỏe để tiếp tục lãnh sứ mệnh người đốt lò vĩ đại, dù có tiếng nhưng chả có miếng, như dân gian nói.

TỔNG BÍ THƯ GIỮ CHỨC CHỦ TỊCH NƯỚC: "CHUYỆN CŨ ĐÃ CÓ TỪ LÂU"!

TỔNG BÍ THƯ GIỮ CHỨC CHỦ TỊCH NƯỚC: "CHUYỆN CŨ ĐÃ CÓ TỪ LÂU"!

Lưu ý: Bài dài nên ai không chịu khó được có thể bỏ qua.

Trong tác phẩm Thà ít mà tốt (2-3-1923), V.I.Lê-nin đã nêu vấn đề thống nhất giữa cơ quan của Đảng Cộng sản cầm quyền với cơ quan chính quyền gồm 02 câu hỏi:

1.“Làm thế nào có thể kết hợp được một cơ quan đảng với một cơ quan chính quyền xô viết?”,

2.“Phải chăng sự kết hợp linh hoạt của yếu tố chính quyền với yếu tố đảng lại không phải là một nguồn sức mạnh phi thường trong chính sách của chúng ta?”

Trên thực tế, ở nước Nga và Liên Xô trước đây, người lãnh đạo cao nhất của Đảng cũng là người nắm chức vụ cao nhất của Nhà nước. V.I.Lê-nin, người lãnh đạo tối cao của Đảng đồng thời là Chủ tịch Hội đồng dân ủy (Chính phủ) từ 1917 đến 1924.

Thời kỳ 1924 – 1953, G.Sta-lin, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô đồng thời là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, Chủ tịch Hội đồng quốc phòng. Những năm 1953-1991, các Tổng Bí thư Đảng đều là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng hoặc Chủ tịch Xô-viết tối cao.

Còn về Trung Quốc, thì thời Mao Trạch Đông phải đến năm 1943 mới được bầu làm Chủ tịch Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc. Chức danh này vốn không phải là Tổng Bí thư (bên Trung Quốc gọi là Tổng Thư ký), đến năm 1982 mới bãi bỏ chức này và lập lại chức Tổng Bí thư (Thư ký). Mãi đến sau ngày 1 tháng 10 năm 1949, Mao Trạch Đông mới nắm thêm chức vụ Chủ tịch Chính phủ (từ năm 1954 mới gọi là Chủ tịch nước).

Tuy nhiên, từ năm 1959 thì Mao Trạch Đông không còn nắm giữ chức Chủ tịch nước nữa mà thay vào đó là Lưu Thiếu Kỳ (nắm đến năm 1968). Lúc này 02 chức vụ Chủ tịch đảng, Bí thư thứ nhất (Tổng Bí thư), Chủ tịch nước là 03 chức danh khác nhau do 03 người nắm giữ.

Phải từ năm sự kiện Thiên An Môn (1989) với sự ra đi của Tổng Bí thư Triệu Tử Dương thì việc Tổng Bí thư (Giang Trạch Dân) nắm chức Chủ tịch nước mới được Trung Quốc thực hiện nhưng thực chất phải đến thời tận năm 1993 tức phải 04 năm sau khi lên nắm chức Tổng Bí thư (Thư ký) thì Giang Trạch Dân mới trở thành Chủ tịch nước Trung Hoa.

Và tất nhiên, từ Hồ Cẩm Đào trở đi thì việc Tổng Bí thư (Thư ký) nắm chức Chủ tịch nước Trung Hoa mới trở thành tiền lệ được thực hiện.

Như vậy có thể nói, Trung Quốc thực hiện việc người đứng đầu Đảng và Nhà nước chỉ mới thực hiện từ năm 1993 cho đến nay, còn thời kỳ trước chỉ duy có Mao Trạch Đông là tạm thời nắm chức Chủ tịch sau khi Trung Quốc lập nước khoảng 01 nhiệm kỳ, chủ yếu thời kỳ này là giai đoạn đầu nên chưa có người phù hợp nắm giữ, cũng như ở Việt Nam giai đoạn đầu thì Chủ tịch Hồ Chí Minh kiêm luôn chức Thủ tướng.

Ngoài Trung Quốc sau năm 1991, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản đồng thời là Chủ tịch Quân ủy Trung ương và Chủ tịch nước. Thì trước đó các quốc gia kiên định XHCN đã thực hiện việc "01 người nắm giữ 02 chức vụ" này như:

1. Cu-ba, Bí thư thứ nhất Trung ương Đảng là Chủ tịch Hội đồng Nhà nước và Hội đồng Bộ trưởng.

2. Lào, Tổng Bí thư đồng thời là Chủ tịch nước, Bí thư Tỉnh ủy đồng thời là Tỉnh trưởng.

Còn nói về thế giới Tư Bản hay Quân Chủ thì nhiều quốc gia trên thế giới trong đó có cả ở Châu Á nói chung và Đông Nam Á nói riêng lãnh đạo Đảng cầm quyền trực tiếp nắm bộ máy nhà nước, như:

1. Tổng Thư ký Đảng cầm quyền Singapore đương nhiên là Thủ tướng Chính phủ.

2. Chủ tịch Đảng Dân chủ tự do cầm quyền ở Nhật Bản đồng thời đứng đầu nội các.

3. Chủ tịch Đảng Nhân dân Cambodia đồng thời là Thủ tướng Chính phủ.

4. Nhiều nước ở châu Âu và các khu vực khác trên thế giới cũng được tổ chức tương tự. Ví dự như: Đức, Anh...

Rõ ràng việc "nhất thể hóa" chức vụ của Đảng cầm quyền với chức vụ Nhà nước là cách thức tổ chức mang tính phổ biến trên thế giới vừa củng cố vị thế của Đảng chính trị cầm quyền, vừa tăng cường trách nhiệm quản lý của Nhà nước.

Ở Việt Nam, ngày 16 tháng 8 năm 1945, Tổng bộ Việt Minh triệu tập Đại hội quốc dân tại Tân Trào (Tuyên Quang), cử ra Ủy ban dân tộc giải phóng tức Chính phủ lâm thời, do Hồ Chí Minh làm Chủ tịch. Và từ tháng 2-1951 là Chủ tịch Ban Chấp hành Trung ương Đảng (Chủ tịch Đảng).

Đó là chưa kể từ năm 1941, sau 30 năm ra đi tìm đường cứu nước thì Nguyễn Ái Quốc về Việt Nam và trở thành lãnh đạo của Cách Mạng Việt Nam, mặc dù lúc này Tổng Bí thư là Trường Chinh nhưng mọi quyết định hoạt động của Đảng đều phải thông qua Hồ Chí Minh (danh xưng từ 1942).

Như vậy, trên thực tế từ năm 1941 đến hết cuộc đời của Chủ tịch Hồ Chí Minh (năm 1969) thì Người đã là người đứng đầu Đảng, Nhà nước.

Trong thời kỳ từ năm 1941 đến 1969, dưới sự lãnh đạo tối cao của Chủ tịch Hồ Chí Minh (nắm giữ 02 chức vụ Đảng, Nhà nước) đã cho thấy 01 thời đại huy hoàng của lịch sử Việt Nam, như:

1. Giành lại Độc Lập, Tự Do cho Dân tộc, Đất nước.

2. Tiệt hạ những thế lực chống phá là người Việt (thân Trung Hoa Dân Quốc - Quốc Dân đảng), lãnh đạo cuộc Kháng chiến trường kỳ 9 năm chống Pháp.

3. Diệt giặc DỐT, diệt giặc ĐÓI.

4. Thực hiện Đoàn kết dân tộc, Đoàn kết tôn giáo:

Ví dụ như: Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Văn Huyên, Hoàng Tích Trí, Vũ Đình Hòe, Chu Bá Phương, Nguyễn Văn Tố, Bồ Xuân Luật, Phan Anh, Hoàng Minh Giám... vốn là những người trí thức, sỹ phu yêu nước nhưng không thân với Việt Minh, thậm chí là từng ghét Cộng sản (do phế truất triều Nguyễn) nhưng rồi vẫn ra giúp sức cho Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, nhất là cụ Huỳnh Thúc Kháng còn năm Quyền Chủ tịch nước khi Chủ tịch Hồ Chí Minh sang Pháp năm 1946.

Về Tôn giáo thì: Linh mục Trần Tam Tĩnh có nhận định: "Cụ Hồ Chí Minh rất thành thật tôn trọng tín ngưỡng và tin tưởng người Công giáo. Không có một dấu hiệu nào cho phép trách được rằng, Người nói dối". Chưa kể khá đông đồng bào Công giáo chân chính cũng đã tham gia vào 02 cuộc kháng chiến chống Pháp, Mỹ-Ngụy.

Có thể nói thời kỳ Hồ Chí Minh là thời kỳ Đoàn Kết Dân Tộc nhất.

5. Năm 1958, ở Miền Bắc đã sản xuất được mẫu ô-tô 4 chỗ thử nghiệm đầu tiên "Made in Vietnam" với sự nội địa hóa hơn 70% mang số hiệu QS-000001.

6. Về Kinh tế (chỉ nói trước năm 1963, vì sau năm đó là chiến tranh phá hoại) thì:

- Giai đoạn đầu tiên là 1955-1963, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa có mức tăng trưởng kinh tế cao (GDP bình quân đầu người tăng 1,7 lần). Giai đoạn thứ 2 là năm 1964 tới 1975, kinh tế Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tăng trưởng bấp bênh bởi sự đánh phá của Hoa Kỳ cho đến khi chiến tranh kết thúc.

- Đến năm 1957, miền Bắc đã có gần 460.000 người tham gia sản xuất thủ công nghiệp (gấp 2 lần số thợ thủ công năm 1941, là năm phát triển cao nhất thời Pháp thuộc); cung cấp 58,8% sản phẩm tiêu dùng trong nước.

- Đến cuối năm 1957, toàn miền Bắc đã khôi phục được 681 km đường sắt, khôi phục và xây dựng thêm 10.607 km đường ô tô. Các bến cảng (Hải Phòng, Hòn Gai, Cẩm Phả, Bến Thủy) được tu sửa và mở rộng, góp phần rất quan trọng trong giao lưu hàng hoá, phục hồi kinh tế.

- Năm 1957, mức sản xuất công nghiệp miền Bắc đã vượt đến 2,7 lần mức sản xuất trong năm 1955 và khôi phục lại được mức sản xuất cao nhất thời Pháp thuộc (năm 1938). Tổng sản lượng công nghiệp trong thời kỳ 1955-60 ước tính tăng 37% mỗi năm.

- Tính chung, sản lượng công nghiệp nặng năm 1965 tăng 3 lần so với 1960, công nghiệp quốc doanh chiếm tỷ trọng 93% tổng giá trị sản lượng công nghiệp miền Bắc. Công nghiệp nhẹ và thủ công nghiệp giải quyết 80% nhu cầu hàng tiêu dùng thiết yếu của nhân dân. Xây dựng 100 cơ sở sản xuất mới và nhiều nhà máy, khu công nghiệp được mở rộng. Đến năm 1965 đã xây dựng được 1.132 xí nghiệp công nghiệp quốc doanh nâng tổng điện lực cung cấp cao hơn 3,4 lần.

Xét riêng giai đoạn 1960-1975 thì ngoài công nghệ nặng như than, điện lực, gang sắt tăng 2-8 lần.

Tính tổng giai đoạn 1955-1975 thì giá trị tổng sản lượng công nghiệp năm 1975 tăng gấp 16,6 lần năm 1955, bình quân tăng mỗi năm 14,7%. Hầu hết các sản phẩm công nghiệp tính bình quân đầu người năm 1975 đã đạt mức cao hơn nhiều so với năm 1955, trong đó: điện gấp 13,8 lần, than 4,8 lần, xi măng 25,2 lần, giấy 14,5 lần, vải 4,8 lần, đường 4 lần. Năm 1975 miền Bắc đã có 1.335 xí nghiệp công nghiệp quốc doanh, tăng 323 xí nghiệp so với năm 1960. Vị trí của công nghiệp trong tổng sản phẩm xã hội tăng từ 32,7% năm 1960 lên 42,6% năm 1975; thu nhập quốc dân từ 18,2% lên 28,7% trong 15 năm tương ứng.

7. Mậu dịch quốc nội

- Tổng mức bán lẻ hàng hóa xã hội năm 1975 so với năm 1955 tăng gấp 7,8 lần; kim ngạch xuất khẩu tăng 21,3 lần; kim ngạch nhập khẩu tăng 11,8 lần. Tỷ lệ xuất khẩu so với nhập khẩu tăng từ 9,1% năm 1945 lên 17,0% năm 1955; riêng thời kỳ 1958-1964 đạt tỷ lệ 63,7%.

- Lấy năm 1957 làm gốc so sánh, Quỹ tiêu dùng nhân dân tính bình quân đầu người đã tăng 82,8%; thu nhập bình quân đầu người của gia đình công nhân viên chức tăng 48,5%; của gia đình xã viên hợp tác xã nông nghiệp tăng 73,8%.

**** Nguyên do, không tính từ năm 1964 vì:

Bắt đầu từ năm 1964, Hoa Kỳ bắt đầu tiến hành chiến tranh không quân và hải quân chống Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Cuộc chiến tranh được Mĩ tiến hành chủ yếu bằng không quân và một bộ phận hải quân. Thiệt hại vật chất Hoa Kỳ gây ra là rất lớn. Ước tính của Hoa Kỳ cho biết trong 4 năm của Chiến dịch Sấm Rền (1964 - đầu 1968), họ đã phá hủy lượng vật chất trị giá khoảng trên 600 triệu USD, tức mỗi năm khoảng 25% GDP của toàn miền Bắc đã bị Mỹ phá hủy. Hầu hết cầu cống quan trọng và toàn bộ 6 tuyến đường sắt bị đánh hỏng. Phải đến giữa năm 1974, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mới xây dựng lại được nền kinh tế với tổng sản lượng bằng mức năm 1965.

---------------

Như vậy, có thể thấy dưới thời kỳ Chủ tịch Hồ Chí Minh nắm giữ 02 chức vụ cao nhất của Đảng, Nhà nước là thời kỳ mà Việt Nam (cụ thể là miền bắc) đã có sự phát triển vượt bậc về nhiều mặt. Điều đó cho thấy sự ưu việt của việc "tập trung quyền lực" về 01 người nhưng không bỏ qua sự Lãnh đạo chung của Tập thể (BCH Trung Ương Đảng), là sự phát huy tối đa của chủ trương "Tập thể lãnh đạo, Cá nhân phụ trách" cũng cho thấy việc "Dân chủ tập chung" được thực hiện 01 cách rõ ràng và nhất quán khi Chủ tịch Đảng vừa là người đề ra đường lối, chủ trương vừa là người điều hành, chỉ đạo việc thực hiện. Việc này đảm bảo tính ổn định và lâu dài tránh việc "trên bảo, dưới không nghe" hay "trên bảo một đằng, dưới làm một nẻo".

Có thể nhìn thấy bài học rõ nhất là Trung Quốc, sau năm 1954 khi Mao Trạch Đông không nắm chức Chủ tịch nước nữa thì những chủ trương mà Mao đưa ra như "Đại Nhảy vọt, Cách Mạng văn Hóa Vô Sản" đều bị biến tấu và bị lũng đoạn thành cuộc chiến "Quyền Lực" gây nên nhiều khủng hoảng, sóng gió... và tất nhiên tội lỗi đều phải nêu Mao đầu tiên bởi ông ta là người đề ra, còn người thực hiện thì chả mấy ai quan tâm đâu.

và cũng phải đến sau khi Tổng Bí thư Triệu Tử Dương chả thể làm gì để dẹp sạch Thiên An Môn (lúc này Tổng Bí thư không có thực quyền Chính phủ) thì Trung Quốc mới nhận ra việc Lênin (Liên Xô) đã đúng khi "Người" đứng đầu Đảng cũng phải là "Người" đứng đầu Nhà nước. Và cũng từ đó Trung Quốc bắt đầu đi lại con đường mà Lênin đã chỉ ra từ năm 1923.

Còn nói về các nước như Lào, Cuba là 02 quốc gia đã thực hiện việc này từ lâu hơn thì có thể thấy tình hình chính trị của 02 quốc gia này cực kỳ ổn định có khi giờ còn hơn Việt Nam, trong đó về nhiều mặt (Y học, Thủ công nghiệp...) thì cả Cuba và Lào đều có sự phát triển và bảo toàn tốt hơn Việt Nam.

Còn nói về các quốc gia không phải XHCN như Singapore, Pháp, Anh.. thì việc người đứng đầu Chính phủ cũng là người đứng đầu Đảng cầm quyền đã cho thấy sự ưu việt trong điều hành Đất nước ra sao. Nếu nói 01 ví dụ hơi ngoài 01 tí thì nhìn nước Mỹ hiện nay, Donald Trump tuy là Tổng thống Mỹ nhưng lại không phải là Chủ tịch đảng Cộng hòa cho nên ngay chính trong nội bộ đảng này cũng rất là lộn xộn.

Từ đó kết lại:

Việc hiện nay ở Việt Nam hiện giờ xu hướng Tổng Bí thư nắm giữ chức Chủ tịch nước không phải là chuyện lạ mà trước đây đã từng có và còn được thực hiện trước cả Trung Quốc từ lâu, việc này là sự học tập và thực hiện theo cách thức điều hành Nhà nước Soviet mà Lênin đã thực hiện ở Liên Xô. Cần lưu ý rằng Nước ta lấy Chủ nghĩa Mác - Lênin làm nền tảng lý luận chính trị và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng chính trị.

Và cả Lênin lẫn Chủ tịch Hồ Chí Minh đều tuân thủ triệt để việc "01 người năm giữ 02 chức vụ.

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

THỂ CHẾ TRƯỚC NHỮNG NGUY CƠ DIỆT VONG- nhận diện những nguy cơ của đất nước


THỂ CHẾ TRƯỚC NHỮNG NGUY CƠ DIỆT VONG
TBT Nguyễn Phú Trọng có lẽ là người đầu tiên nói ra bốn chữ “nguy cơ tồn vong” của thể chế.
***
Ai cũng thấy chuyện quan chức tham nhũng là nguyên nhân số 1 gây ra cái nguy cơ đó. Trong chiến tranh gian khổ, hy sinh, đói khát, nhưng vì nước mất nhà tan, người ta sẵn sàng xả thân, hy sinh vì nghĩa lớn. Trong hòa bình lại ngược lại, vì khi xã hội đã “có của”, lòng tham của con người dễ bị bắn hạ. Nhiều người vào Đảng không phải để cống hiến, hy sinh mà là để có tiêu chuẩn tiến thân, thăng quan tiến chức, kiếm lợi, kiếm danh. Nền kinh tế VN quốc doanh là chủ đạo, tức vốn đầu tư là của nhà nước, là môi trường thuận lợi để người ta thực hiện việc công để thu lợi tư. Ngành thanh tra giám sát có trọng trách ngăn chặn tham nhũng nhưng qua những vụ án lớn đã chứng tỏ sự thanh tra, giám sát quá yếu kém. Tệ hại hơn, đã không ngăn chặn được sai phạm mà tài sản của quan thanh tra lại “phình ra”. Những người đang “ấm chỗ”, còn “ăn” được, không dại gì mà không yêu thể chế. Nhưng chính họ lại là những kẻ góp phần làm đổ vỡ thể chế này, vì một thời nhân dân đã đổ máu để chống lại sự bất công, không thể chấp nhận một thể chế dung dưỡng sự bất công mới khủng khiếp hơn. Rất may, đúng là đất nước còn phúc, nhà nước đã và đang hiện thực hoá cuộc chiến chống tham nhũng. Thấy người bị nạn mà mừng, đúng là mọi người mát lòng mát dạ khi thấy quan chức tham nhũng lũ lượt đi tù.
***
Nguyên nhân thứ hai là có nhiều người cũng từng yêu thể chế khi còn “ấm chỗ”, nhưng khi về hưu, bỗng xót xa khi thấy mình “tài hơn” lại được ngồi thấp hơn, được “ăn” ít hơn, và thế là do tham vọng quyền lực và vật chất chưa thỏa, họ “xuống đường đấu tranh”. Ở “trận tuyến này” họ đã gặp những kẻ cũng đủ thứ tham vọng, nhưng do sai phạm đã bị thất sủng. Cả hai loại đã hợp sức không chỉ chống cái sai trái, tệ nạn của thể chế mà còn chống luôn chính thể chế. Họ đã công kích, phản bác từ cơ sở lý luận cho đến tính chính nghĩa của hai cuộc kháng chiến giành lại nền độc lập, họ xét lại cả lịch sử cách mạng, và để tìm đồng minh, họ không ngại chiêu hồi những cá nhân, tổ chức từng là kẻ thù của chính mình.
***
Nguyên nhân thứ ba là có không phải nhiều mà rất nhiều những kẻ cơ hội; đó là những kẻ đang là đủ thứ “nhà”: nhà khoa học, nhà kinh tế, nhà thơ, nhà văn, nhà sử, nhà báo, còn đang ấm chỗ nhưng lại muốn bắt cá nhiều tay, dù khéo léo che đậy bằng đủ điều cao cả, mỹ miều, nhưng vẫn lộ cái bản chất phản trắc, lưu manh, đón gió trở cờ; bất tài, ngu dốt nhưng lòng tham thì vô đáy.
***
Tất cả những điều trên đều là những yếu tố nguy hiểm nhất đẩy đất nước đến nguy cơ tồn vong chứ không phải bọn dân ngu cu đen bị dắt mũi, kích động đang điên cuồng đốt phá trên đường phố. Nhưng hãy thử suy xét kỹ. Tham nhũng có thể làm nghèo đất nước nhưng đất nước ta vẫn giầu hơn xưa, mức sống nói chung của người dân vẫn hơn xưa rất nhiều. Hiện có những kẻ chống phá, những kẻ trở cờ, nhưng không thể nào mạnh bằng những đội quân từng xâm chiếm nước ta thời chiến. Nhớ lại thời trứng nước, năm 1944, đội Vũ trang Tuyên truyền Giải phóng quân được thành lập chỉ có 34 người với vài khẩu súng thô sơ. Vậy mà sau 10 năm, năm 1954, đất nước vẫn làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ “lừng lẫy năm châu, chấn động Địa Cầu”; rồi 30 năm sau nữa, chúng ta đã giành lại được nền độc lập, thống nhất đất nước.
 Như vậy gian khổ, hy sinh, đói kém, sự chống phá vẫn chưa phải nguy cơ lớn nhất của sự tồn vong. Mà nguy cơ lớn nhất của sự tồn vong chính là sự thoái hóa, biến chất của chính con người, y như biến đổi gen vậy. Đó là sự thay đổi các hệ giá trị, cái xấu sẽ biến thành cái tốt, cái ác sẽ thành cái thiện, dẫn đến kẻ xấu, kẻ ác sẽ trở thành người tốt.
***
Lĩnh vực tuyên giáo là lĩnh vực nghiên cứu và định hướng chính trị tư tưởng cho xã hội, nhưng hiện tại tuyên giáo vẫn giáo điều, lê thê, hô khẩu hiệu, nhìn rõ chi li đến từng con chữ, dấu câu, nhưng lại cận thị trước thực tiễn của cuộc sống. Cả ngành tuyên giáo khổng lồ với những ban bệ cao chót vót, những viện, những trường, những khoa nghiên cứu, giảng dạy lý luận đã hành động gì, đã viết gì cho người dân hiểu về những kẻ như rắn rết của thể chế như Nguyên Ngọc, Chu Hảo, Tương Lai, Huệ Chi, Quang A, Chi Lan, v.v...
Lĩnh vực truyền thông gồm những đài, báo là công cụ truyền tải những thông tin đến từng người dân. Lẽ ra phải là mặt trận, là đất dụng võ cho các nhà tư tưởng, các nhà lý luận phê bình để giáo dục, định hướng cho dư luận. Nhưng ngay VTV, cơ quan truyền thông lớn nhất, mạnh nhất đã lột xác gần như hoàn toàn thành một thứ truyền hình lá cải, tràn ngập những games show để biến những diễn viên hề Hoài Linh, Trấn Thành, Trường Giang… thành những siêu sao, thần tượng của quần chúng. Các báo, nhất là báo điện tử mà đứng đầu là VietNamNet của Bộ “4T”, tràn ngập những tin cướp, giết, hiếp; chuyện các mỹ nữ sang chảnh thi nhau nâng vòng 1, vòng 3, sắm đồ hiệu, đọ độ giầu. Tệ hơn nữa là lại nuôi dưỡng những kẻ có khuynh hướng chống phá và luôn tiếp tay cho những kẻ mị dân, làm loạn xã hội mà điển hình là Dương Trung Quốc.
Và ngay cả chốn cao nhất, trên nghị trường quốc hội, người ta vẫn chỉ nhìn thấy có sự mất tiền, còn chuyện mất thể chế, cái đẻ ra chính quốc hội để có chỗ cho họ “thể hiện quyền lực”, mà không ít kẻ vì muốn chứng tỏ khí phách đã chỉ tài diễn, lừa mị, kích động dân chúng. Có khi nào trên nghị trường phê phán những kẻ chống phá chế độ hàng đầu như Nguyên Ngọc, Tương Lai, Chu Hảo, Quang A, v.v... ?
Sự thoái hoá toàn diện sẽ đến khi cả hệ giá trị thuộc khoa học xã hội bị lộn ngược, từ chính trị tư tưởng, lịch sử, cho đến văn hoá xã hội. Lúc đó kẻ xấu, kẻ lưu manh, kẻ ác sẽ thành người tốt, chúng sẽ được xã hội lựa chọn để nắm quyền. Đó chính là lúc ở Liên Xô, người ta đã bầu chọn từ Khơrutsop đến Goocbachov nắm giữ vị trí lãnh đạo cao nhất, và chính họ đã đập vỡ Liên Xô mà sau nhiều năm, các mảnh vỡ vẫn chưa tìm lại được vị trí siêu cường như xưa.
Ca ngợi Phan Đình Diệu, Phan Huy Lê, Dương Trung Quốc, Ngô Bảo Châu, v.v… như truyền thông đang ca ngợi chính là con đường dẫn đến sự sụp đổ của Việt Nam như Liên Xô, nhưng người ta giỏi hơn, mạnh hơn, có khốn nạn một chút nhưng nước ngoài không can thiệp được, họ không bị loạn, còn Việt Nam thì sẽ hoàn toàn ngược lại.   
*** 
Trong những ngày đất nước hỗn loạn hôm nay, ở nơi xa xôi này, bỗng nhớ da diết về Chế Lan Viên và những câu thơ trong bài “Người đi tìm hình của nước” của ông viết về Bác Hồ:
Đêm xa nước đầu tiên ai nỡ ngủ
Sóng vỗ dưới thân tầu đâu phải sóng quê hương
Trời từ đây chẳng xanh mầu sứ sở
Xa nước rồi càng hiểu nước đau thương
 Tưởng chỉ có chiến tranh mới đau thương, Chế Lan Viên chắc không thể ngờ những ngày hoà bình hôm nay cũng lại có đau thương. Những chiến sĩ công an đang bị đổ máu vì họ muốn ngăn chặn những người dân cứ nghĩ mình biểu tình chống Trung Quốc mà  không hiểu sự thực là họ đang chống lại chuyện làm ăn của đất nước, nghĩa là họ gián tiếp đập niêu cơm của chính mình.
Cần phải vạch mặt, truy tố những kẻ “làm luật” nhưng lại phạm luật như Dương Trung Quốc và Trương Trọng nghĩa. Chính hai kẻ này đã góp phần lớn trong việc kích động bạo loạn trong những ngày hôm nay vì đã xuyên tạc “Dự luật Đặc khu”!
Los Angeles
13-6-2018
Nguồn: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=2173214832901225&id=100006381875681
ĐÔNG LA

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

Ngoại trưởng Nga: Những cuộc cách mạng màu bi thảm...- PHẦN 2

Ngoại trưởng Nga: Những cuộc cách mạng màu bi thảm...

(Quan hệ quốc tế) - Hậu quả từ các cuộc cách mạng màu trong không gian hậu Xô viết là lời cảnh báo cho cho những ai nuôi ảo vọng về phương trời xa...


Chỉ trong cuộc “cách mạng Tulip” cho thấy "yếu tố phương Tây" là mờ nhạt, còn trong cuộc “Cách mạng Hoa hồng” và cuộc “Cách mạng Cam” cho thấy phương Tây đã ảnh hưởng quá lớn tới lực lượng tổ chức cách mạng và gây nên ảo vọng cho lực lượng nắm quyền sau cách mạng.
Gruzia của Saakashvili luôn quyết tâm trở thành thành viên của các khối EU và NATO, từ đó gây nên căng thẳng với Nga, biến người dân Gruzia trở thành nạn nhân, khi buôn bán bị gián đoạn, nhiều gia đình, dòng họ bị ly tán.
Rồi cuộc chiến 5 ngày với Nga vào tháng 8/2008 mà kết quả là cả Nam Ossetia và Abkhazia đều tách khỏi Gruzia. Tbilisi cay đắng khi phải đơn độc trong cuộc đối đầu với Moscow, còn những người anh em xa chỉ gửi tới Gruzia lời thương xót, chia sẻ.
Kết thúc kỷ nguyên của "Cách mạng Hoa hồng" là chiến thắng của đảng "Giấc mơ Gruzia" trong cuộc bầu cử tháng 10/2012. Còn tác giả chính Saakashvili thì phải trốn ra nước ngoài và hiện nay đang là người không quốc tịch, không tổ quốc và có thể bị dẫn độ về Gruzia để đối mặt với công lý.
Với Ukraine, vốn được tạo hóa ban cho vị thế địa-chính trị đặc biệt quan trọng, song thực tế chứng minh, sau cuộc “Cách mạng Cam" với xu hướng tách khỏi tầm ảnh hưởng của Nga, xây dựng quan hệ với Mỹ và EU, khiến Ukraine mất nhiều mà được chẳng bao nhiêu.
Hình ảnh Tổng thống Gruzia Mikhail Saakashvili đơn độc khi đối đầu với Moscow, còn những người anh em xa chỉ gửi lời xót thương, chia sẻ
Bởi Tổng thống Yushchenko bị cho là có hành động "sai lầm tiếp nối sai lầm" khi quyết nỗ lực đưa Ukraine dấn thân vào “trò chơi” địa - chính trị trong ngoại giao nước lớn giữa Nga và phương Tây.
Song dưới thới chính quyền Yushchenko, EU không dành sự ủng hộ và không giúp Ukraine hòa nhập với châu Âu, còn Mỹ thì vẫn luôn nói nhiều hơn làm khiến Kiev đi từ hy vọng đến thất vọng vì quá ảo tưởng vào những người anh em xa.
Trong khi đó, mối quan hệ “cơm không lành, canh không ngọt” với Nga đã đẩy Kiev vào cuộc khủng hoảng khí đốt thiệt đơn thiệt kép với Moscow. Và cuối cùng người dân Ukraine phải thay đổi quyết định chỉ sau 5 năm chịu đựng "Cách mạng Cam".
Giới phân tích cho rằng cuộc "Cách mạng đường phố" - vốn được xem là "Cách mạng Cam" lần thứ hai, đưa những "chính khách Maidan" nắm quyền - còn mang đến hậu quả tồi tệ hơn cho đất nước Ukraine, khi nội chiến nỗ ra, đất nước chia tách, xã hội hỗn loạn.
Có thể thấy rằng, lời cảnh báo của Ngoại trưởng Nga Lavrov về hậu quả của các cuộc cách mạng màu trong không gian hậu Xô viết là lời nhắc nhở cho những ai luôn nuôi hy vọng về phương trời xa - thực tế đó chỉ là nuôi ảo vọng mà thôi.
Ngọc Việt

Ngoại trưởng Nga: Những cuộc cách mạng màu bi thảm...- PHẦN 1

Ngoại trưởng Nga: Những cuộc cách mạng màu bi thảm...

(Quan hệ quốc tế) - Hậu quả từ các cuộc cách mạng màu trong không gian hậu Xô viết là lời cảnh báo cho cho những ai nuôi ảo vọng về phương trời xa...


Ngày 11/8, phát biểu tại Diễn đàn giáo dục thanh niên toàn Nga, Ngoại trưởng Sergei Lavrov tuyên bố, hiện có nhiều bằng chứng cho thấy các nhà ngoại giao Mỹ đang lãnh đạo hoạt động của phe đối lập tại nhiều quốc gia khác nhau.
Ông Lavrov nhấn mạnh: “Tại nhiều nơi, tại nhiều quốc gia, rất nhiều sự kiện mà Đại sứ quán Mỹ chính là lãnh đạo trong các quy trình, bao gồm cả những hành động của phe đối lập.” Mà nhiều kết quả trong số đã đưa đến các cuộc cách mạng màu.
Ngoai truong Nga: Nhung cuoc cach mang mau bi tham...

Ngoại trưởng Sergei Lavrov
Song Ngoại trưởng Nga nhấn mạnh rằng, không có “cuộc cách mạng màu” nào giúp cho đời sống người dân ở những nước xảy ra cách mạng màu trở nên tốt hơn, nhất là ở không gian hậu Xô viết.
Các cuộc cách mạng màu chỉ là những cuộc “đảo chính dân sự” tiếm quyền
Trong không gian hậu Xô viết đã diễn ra ít nhất 3 cuộc cách mạng màu và cho đến nay thì kết quả của các cuộc cách mạng ấy đều không mang lại điều gì tốt hơn cho người dân, đất nước, còn các tác giả kịch bản thì đều nổi trôi theo số phận.
Mở màn là cuộc “Cách mạng Hoa hồng” tại Gruzia diễn ra sau cuộc bầu cử Quốc hội tháng 11/2003, với hàng ngàn người tập trung trên các đường phố thủ đô Tbilisi phản đối kết quả bầu cử, khiến Tổng thống Eduard Shevardnadze phải từ chức vào ngày 23/11/2003.
Tác giả chính của kịch bản được cho là Mikhail Saakashvili, người có quan hệ thân phương Tây, sau đó đã lên nắm quyền và tuyên bố đưa Gruzia ra khỏi chiếc bóng của Nga. Đây là cuộc cách mạng màu đầu tiên trong không gian hậu Xô viết.
Tiếp theo là cuộc "Cách mạng Tulip" tại Kyrgyzstan diễn ra sau cuộc bầu cử Nghị viện tháng 3/2005, đứng đầu là lãnh đạo phe đối lập Kurmanbek Bakiyev được sự ủng hộ của miền nam quốc gia này, đã buộc Tổng thống Askar Akayev phải từ chức vào ngày 4/4/2005.
Tuy nhiên, Hội đồng Lập pháp Kyrgyzstan thuộc Hội đồng tối cao Kyrgyzstan đã bổ nhiệm ông Bakiyev làm Tổng thống quốc gia này vào ngày 24/3/2005 bằng việc phế truất Tổng thống  Akayev, chứ không đợi nhà lãnh đạo này từ chức.
Cuối cùng là cuộc “Cách mạng Cam” tại Ukraine diễn ra sau cuộc bầu cử Tổng thống tháng 11/2004 với hàng loạt các cuộc biểu tình trọng, mà nguyên nhân là do Thủ tướng Viktor Yanukovych được tuyên bố thắng cử với 51,14% số phiếu bầu.
Những người ủng hộ phe đối lập yêu cầu Uỷ ban bầu cử Ukraine phải công nhận chiến thắng của ứng viên Viktor Yushchenko với 54% số phiếu bầu. Kết quả là một cuộc bầu cử được tổ chức lại vào tháng 1/2005, đưa bộ đôi quyền lực: Viktor Yushchenko và Yulia Tymoshenko lên chi phối chính trường Ukraine.
Ngoai truong Nga: Nhung cuoc cach mang mau bi tham...
Bộ đôi quyền lực: Viktor Yushchenko và Yulia Tymoshenko sau Cách mạng Cam
Như vậy, thực thế cho thấy các cuộc cách mạng màu chỉ diễn ra sự đổi thay ở thượng tầng kiến trúc, còn người dân thì bị lôi cuốn vào muột cuộc tranh giành quyền lực và kết quả chỉ là lực lượng chính trị đương quyền bị thay thế bằng lực lượng “làm cách mạng” mà thôi.
Lực lượng nắm quyền hậu cách mạng màu đều không thực hiện được lời hứa với người dân
Sau khi nắm quyền lực, Tổng thống Saakashvili đã nhanh chóng làm phai nhạt cuộc "Cách mạng Hoa hồng" qua việc nhuốm màu chính trị chuyên quyền, khiến người dân Gruzia bất mãn khi thành quả cách mạng bị cướp mất.
Chính quyền Tbilisi đã tiến hành hàng loạt những cải cách trong sự tán dương nồng nhiệt của những người anh em xa, song người dân thì phản đối và bị đàn áp bằng vũ lực của lực lượng an ninh - sự độc tài ló dạng.
Mâu thuẫn giữa người dân Gruzia với chính quyền ngày càng gia tăng, mà đỉnh điểm là việc đài truyền hình toàn quốc cho chiếu một số đoạn video quay lại cảnh tù nhân bị tra tấn, bị hãm hiếp dã man nhưng được cơ quan chức năng dung túng.
Còn ở Kyrgyzstan, chính quyền Tổng thống Bakiyev nắm quyền sau cuộc "Cách mạng Tulip" đã không thể ổn định được tình hình chính trị, thậm chí còn làm cho phức tạp hơn, bởi mâu thẫn phe phái và liên quan tới tội phạm có tổ chức.
Trong khi đó những vấn đề nóng bỏng của đất như quá trình tư nhân hóa các doanh nghiệp nhà nước, mâu thuẫn sắc tộc và nguy cơ từ chủ nghĩa khủng bố thì lại không  được chính quyền quan tâm.
Tháng 4/2010 người dân đã biểu tình trước Phủ Tổng thống yêu cầu Tổng thống và Thủ tướng phải ra đàm phán trực tiếp, người biểu tình đã xung đột với cảnh sát, còn Tổng thống Bakiyev phải chạy trốn và cuộc "Cách mạng Tulip" cũng kết thúc.
Hậu quả của cuộc "Cách mạng Cam" cũng ảm đạm không kém gì hai cuộc cách mạng sắc màu diễn ra trước đó trong không gian hậu Xô viết.
Ngoai truong Nga: Nhung cuoc cach mang mau bi tham...
Tổng thống Kyrgyzstan Kurmanbek Bakiyev tước quyền người tiền nhiệm, nhưng phải chạy trốn khi người dân đòi lại quyền lực
Sau khi lên nắm quyền, thay vì đoàn kết để tiến hành những cải cách cần thiết cho đất nước, giới lãnh đạo "Cách mạng Cam" đã chia rẽ, đấu đá, tranh giành quyền lực, mà điểm điểm là việc Tổng thống Yushchenko cách chức Thủ tướng Tymoshenko.
Dưới thời chính quyền Yushchenko, Ukraine phải đối diện với nạn tham nhũng, thiếu tổ chức, nợ nần chẳng khác gì trước cách mạng. Đặc biệt, đất nước Ukraine đã phải trải qua cuộc khủng hoảng đen tối nhất trong lịch sử vào năm 2009, theo WB.
GDP của Ukraine giảm 15%, lạm phát tăng 16,4%, số người thất nghiệp tăng gấp ba, thu nhập thực tế của người dân giảm gần 11%. Sau 5 năm cuộc cách mạng nổ ra, người dân Ukraine đã thể hiện sự thất vọng bẳng việc trao quyền lực cho chính lực lượng đã thất bại trong cuộc "Cách mạng Cam".

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2018

Người đầu bếp và những chuyện thú vị về bữa ăn của Bác Hồ

Người đầu bếp và những chuyện thú vị về bữa ăn của Bác Hồ

.

Ở tuổi ngoài 80, cao lớn, khỏe mạnh nhưng bị nặng tai. Trí nhớ còn khá minh mẫn, ông bồi hồi nhớ lại từng chi tiết thời gian được nấu ăn phục vụ Bác Hồ và cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng trong Phủ Chủ tịch. Tên ông là Đặng Văn Lơ.

Phục vụ việc nấu ăn cho Bác từ năm 1960 đến ngày Bác qua đời (1969) có ông Đinh Văn Cẩn và ông, trong đó ông Cẩn được phân công làm bếp chính của Bác, ông là bếp chính của Thủ tướng Phạm Văn Đồng. Nhưng vì Bác Hồ và bác Phạm Văn Đồng ở cùng một nơi, ăn cùng một chỗ, ngồi cùng một mâm, nên hai ông thay phiên nhau phục vụ cả hai người.

Ông Lơ kể, nhà ông rất nghèo, chỉ học đến lớp 3 rồi vào bộ đội, trung đoàn 15, đại đội 421 đóng quân ở chợ Chu. Từ năm 1949, có nhiều cố vấn Trung Quốc sang giúp Việt Nam, vì vậy một số bộ đội được chọn đi học nấu món ăn Trung Quốc. Tổng cộng có 150 người, nhưng ông là một trong những học viên xuất sắc nhất, thường xuyên được nấu tiêu chuẩn đặc táo (tức là trên cả trung táo và tiểu táo)

Lý do ông được nhận vinh dự cao quý này là trong thời gian từ năm 1953-1954, Bác Hồ thường sang Đồi cố vấn làm việc với các chuyên gia. Ông Cẩn mượn bếp của ông để nấu cơm cho Bác. Thấy ông là người chăm chỉ, thật thà lại khỏe mạnh, nấu ăn ngon nên ông Cẩn chú ý. Kháng chiến thành công, Trung ương về Hà Nội, ông Cẩn đã giới thiệu ông và được chấp nhận.

Ông kể: “Ông Cẩn được Pháp đào tạo, nấu giỏi cả cơm Tây lẫn cơm Việt, tôi coi là bậc thầy. Anh em thường xuyên trao đổi nên sau này các món ăn Tây, Tàu, Việt cả hai đều thạo cả. Hai chúng tôi thay nhau phục vụ, khi tôi làm thì ông Cẩn nghỉ và ngược lại. Hàng ngày, người phục vụ đứng bên này ao, trông sang nhà sàn của Bác, nếu nghe tiếng chuông leng keng sẽ xuống bếp báo chúng tôi chuẩn bị.

Buổi sáng Bác ăn lúc 6h, trưa ăn lúc 10 rưỡi, còn chiều ăn vào lúc 17h30. Bác Đồng làm việc bên ngoài nếu về kịp thì ăn cùng, còn bận đi tiếp khách thì Bác ăn một mình. Các món ăn thay đổi luôn cho ngon miệng, nhưng thường thì bữa sáng Bác dùng cà phê đen, với bánh ngọt giống như bánh patêsô bây giờ. Có hôm Bác đổi sang xúc xích chấm mù tạt hoặc bánh mì trứng ốp la.

10h Bác uống một ly nước sâm, 10h30 thì ăn trưa. Đến 2h chiều Bác uống một cốc cà phê sữa, 4h lại uống 1 ly nước sâm, rồi 5h30 chiều thì ăn cơm. 8h tối Bác uống thêm một cốc cà phê sữa nữa, chỉ thế thôi.

Bữa cơm của Bác giản dị lắm, món ăn chính chỉ có 3 món: canh, rau, thịt (hoặc cá), ăn xong tráng miệng bằng một quả táo nướng. Đây là loại táo Trung Quốc, đem bổ đôi, bỏ ruột, nướng xém, phết một ít đường và bơ, Bác cầm chiếc thìa nhỏ xúc ăn.”

Bác ăn rất đúng giờ, luôn dặn người phục vụ chỉ làm vừa đủ, không được làm thừa, lãng phí. Khi ăn, món nào không ăn hết, Bác trở đầu đũa để riêng, bảo cất đi, đến chiều làm nóng lại cho Bác ăn tiếp.

Ông Lơ kể tiếp: “Chúng tôi muốn Bác ăn được nhiều, nên múc một bát súp lớn, nhưng Bác sẻ lại một nửa. Sau chúng tôi rút xuống 1/3 bát thì Bác ăn hết. Biết thói quen của Bác nên mâm cơm bao giờ chúng tôi cũng bày thêm một miếng cháy nhỏ. Hai anh em thường xuyên trao đổi với nhau, để kịp thời điều chỉnh. Tiêu chuẩn là phải vệ sinh, tinh khiết, chất lượng.”

Thực phẩm hàng ngày được ô tô đưa đến tận nơi, đựng trong một chiếc hòm bằng gỗ, đề số 401. Bên trong có 2 hộp nhôm để riêng hàng chín và hàng tươi sống kèm theo hóa đơn, cuối tháng thì thanh toán một lần.

Cơ bản thì hai bác ăn như nhau, nhưng buổi sáng bác Phạm Văn Đồng thích ăn các món vặt mỗi thứ một tí: 2 quả chà là, cốc nước chè tươi, một ca nhỏ cháo vừng đen. Hôm thì ăn miếng phomat kèm vài miếng đu đủ. Bữa chính thì bác Đồng thường ăn thêm khoai lang, 2 miếng đậu rán non và mấy nhánh tỏi.

Ông Lơ bật mí về công tác an ninh, an toàn thực phẩm phục vụ hai bác. Người phục vụ thường xuyên được kiểm tra sức khỏe, nhắc nhở cắt móng tay, quần áo phải luôn sạch sẽ. Hàng ngày cứ trước giờ ăn 1 tiếng, an ninh đến lấy mẫu thức ăn mang về xét nghiệm. Nếu không vấn đề gì thì thôi, nếu có họ sẽ gọi điện sang. Ông Lơ tự hào nói: “Nhưng trong từng ấy năm, chưa bao giờ chúng tôi bị gọi “gọi điện” cả.”

Những hôm Bác có khách là chuyên gia nước ngoài, hay anh hùng, chiến sĩ thi đua thì hai ông khá bận rộn vì chỉ có hai người tự tay nấu tất cả các món ăn. Ông Lơ làm thêm bánh bao, tráng bánh cuốn, ông Cẩn làm bánh mỳ. Khi nào Bác họp với Bộ Chính trị, các ông cũng phục vụ luôn, lúc thì bánh cuốn, bánh giò, lúc thì cháo cá quả, mì vằn thắn, phở… Ngay cả khi có khách, Bác đều dặn kỹ chúng tôi có bao nhiêu người, chỉ làm vừa đủ, không được làm thừa, lãng phí.

Ông Lơ tự hào kể, phục vụ Bác 9 năm trời, có 2 lần ông được Bác hỏi chuyện riêng. “Một lần tôi đi chăn bò về thì gặp Bác. Bác ra hiệu cho tôi dừng lại hỏi, chú đông con lắm phải không? Tôi thưa vâng. Bác hỏi thăm hoàn cảnh gia đình thế nào, tôi không dám thưa kỹ, nhưng Bác biết. Vài hôm sau thấy ông Vũ Kỳ mang chăn, áo len xuống bảo Bác cho tôi để gửi về nhà.

Lần khác tôi ngồi ở bờ ao, bấy giờ chưa kè đẹp như bây giờ đâu, đánh xoong nồi bằng trấu và cát. Bác đi bộ qua thấy, dừng lại hỏi chú đánh nồi bằng cái gì thế? Tôi thật thà thưa. Bác bảo, đánh bằng trấu và cát thì xoong nhanh mòn, lại không bóng, chú chịu khó đánh bằng tro bếp, nó lâu một tí nhưng nồi không bị mòn mà lại bóng. Ấy là Bác dạy tôi đức tính tiết kiệm.”

Những khi Bác đi công tác, hai ông xếp sẵn thức ăn vào cặp lồng. Đến trưa thì trải một tấm ni lông ra bày thức ăn lên. Bác không cho địa phương làm cơm, vì Bác bảo tiếp một mình Bác mà bày cỗ bàn linh đình sẽ tốn kém của dân của nước!

Món ăn Bác thích là thịt mỡ kho, nhưng vì tuổi Bác đã cao, nên các bác sĩ không đồng ý. Hai ông chỉ dám lọc thịt mỡ ra, cho vào miếng vải màn, ép thành nước, tẩm ướp với thịt nạc rồi đem kho, nhưng mỗi bữa cũng chỉ 2 miếng nhỏ thôi. Mỗi khi ăn xong, Bác đều xếp lại bát đũa gọn gàng, phục vụ chỉ việc bê đi.

Vui nhất là bữa cơm tất niên, mỗi năm hai bác ăn với anh em phục vụ vào ngày 28 hoặc 29 Tết. Bác ân cần bảo, anh em vất vả quanh năm, bữa cơm này phải ăn thật khỏe, thật nhiều, ăn cho hết nhé.

Chúng tôi hỏi, được phục vụ gần Bác lâu như vậy, điều gì ông rút ra cho mình từ tấm gương của Bác? Ông Lơ nói ngay: thường xuyên vận động. Bác Hồ đi bộ rất đều, ăn uống điều độ, đúng giờ. Bác luôn quan tâm đến mọi người, sống giản dị, tình cảm chân thật. “Những hôm trời mưa, chúng tôi định mang cơm lên nhà sàn, Bác trông thấy bắt bê về, rồi Bác tự xắn quần đi xuống nhà ăn.” Ông Lơ xúc động nhớ lại.

Sau ngày Bác mất một thời gian, ông Đinh Văn Cẩn cũng qua đời. Ông Lơ tiếp tục phục vụ Thủ tướng Phạm Văn Đồng đến năm 1988 thì hết tuổi, tổng cộng ông nấu ăn trong Phủ Chủ tịch 28 năm 6 tháng. Ông được ưu tiên sang Trung Quốc làm đầu bếp tại Đại sứ quán Việt Nam 3 năm nữa thì về hưu. Hiện ông đang sống tại Hà Nội.

Cách đây không lâu, ông đã “biểu diễn” lại một số món ăn mình từng phục vụ Bác Hồ cho một nhóm cán bộ chiến sĩ, trong đó có thiếu tướng Phạm Sơn Dương là con trai cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng.

Để giữ bí mật -trên bảng chấm cơm ở nhà bếp Bác Hồ lấy tên là Cụ Hiền  thủ tướng  Phạm Văn Đồng lấy tên là Ông Lành !

Hữu Việt

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2018

Trời thủ đô khóc tiễn biệt người

Trời thủ đô khóc tiễn biệt người.

Cách đây không lâu, Chủ tịch nước Trần Đại Quang vừa kết thúc chuyến thăm hai nước Châu Phi Ethiopia, Ai Cập, vừa đánh trống và phát biểu khai giảng tại Trường THPT Chu Văn An (Hà Nội). Cả nước vẫn còn dư âm lời nhắn nhủ yêu thương dành cho các cháu thiếu nhi, nhi đồng trong “Thư chúc Tết Trung thu”. Ấy vậy mà, vào lúc 10h05 sáng nay, Chủ tịch nước đã từ giã cõi đời ở tuổi 62.
Ông Nguyễn Quốc Triệu – Trưởng ban bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương cho biết, Chủ tịch nước mất tại bệnh viện Trung ương quân đội 108.
Theo thông báo của Ban bảo vệ sức khỏe cán bộ Trung ương, Chủ tịch nước Trần Đại Quang mắc bệnh hiểm nghèo, đã được các giáo sư bác sĩ trong và ngoài nước hết lòng cứu chữa, lãnh đạo Đảng và Nhà nước hết sức quan tâm, tạo điều kiện nhưng không qua khỏi.

Chủ tịch nước Trần Đại Quang qua đời lúc 10h05 ngày 21/9/2018 tại Bệnh viện Trung ương Quân đội 108.
Đâu đó đã có những giọt nước mắt thương tiếc trước sự ra đi của ông Trần Đại Quang khi nhớ về gương mặt phúc hậu, phong thái ung dung đĩnh đạc của một người chiến sỹ Công an nhân dân, của một vị chủ tịch giỏi ngoại giao, hết lòng vì dân vì nước cho đến những phút cuối đời.
Tôi vẫn nhớ những lời cuối cùng của người trong “Thư chúc Tết Trung thu” gửi các cháu thiếu nhi, nhi đồng. Một trái tim ấm áp, giàu tình cảm nay đã ngừng đập nhưng đâu đó, tôi vẫn cảm nhận được hơi thở, giọng nói, cử chỉ thân yêu của người.
“Các cháu yêu quý!
Đảng, Nhà nước, các thầy giáo, cô giáo và các bậc phụ huynh luôn quan tâm, chăm lo để các cháu được sống, học tập, rèn luyện trong môi trường an toàn, lành mạnh. Bác mong các cháu tiếp tục phát huy truyền thống hiếu học của dân tộc, thực hiện thật tốt 5 điều Bác Hồ dạy, chăm ngoan, học giỏi hơn nữa, sau này tiếp bước cha anh xây dựng đất nước ta ngày càng giàu đẹp, phồn vinh.
Bác gửi đến các cháu nhiều cái hôn!”
Với tư cách là một người công dân của nước ta, tôi muốn bày tỏ tấm lòng thương tiếc thành kính cùng lời cảm ơn chân thành nhất từ trái tim dành cho Chủ tịch nước Trần Đại Quang. Cảm ơn những nỗ lực cống hiến của người cho ngành Công an nhân dân và cho hoạt động đối nội, đối ngoại của đất nước. Đất nước sẽ mãi khắc ghi công lao của người.
St

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018

Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam: ‘Không có chủ trương cải cách tiếng Việt

Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam: ‘Không có chủ trương cải cách tiếng Việt’


Việc tranh luận vừa qua chỉ là một phương pháp dạy tiếng Việt cho trẻ mới đi học, không phải đổi mới hay cải cách tiếng Việt.
Sáng 12/9, tại phiên thảo luận của Ủy ban Thường vụ Quốc hội về Luật Giáo dục sửa đổi, nhiều đại biểu nêu câu hỏi về vấn đề đang được dư luận quan tâm – chương trình giáo dục thực nghiệm.

Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp Lê Thị Nga đặt vấn đề, thời gian qua có nhiều ý kiến trái chiều xung quanh một số thí điểm trong giáo dục, nhất là thí điểm trong cải cách tiếng Việt. “Tôi muốn biết quan điểm của Bộ Giáo dục và Đào tạo và Chính phủ về vấn đề này”, bà Nga nói.
Phó thủ tướng Vũ Đức Đam khẳng định giáo dục dù tốt thì vẫn luôn cần đổi mới và khi đổi mới sẽ có thử nghiệm, thực nghiệm. “Nhưng tôi khẳng định Chính phủ chưa có chủ trương cải cách tiếng Việt ít nhất trong vài năm tới”, ông nói.
Ông Đam cho rằng giáo dục luôn được cả xã hội quan tâm, khi có một sự kiện thì cả cộng đồng góp ý và “đó là điều rất tốt”. Gần đây rộ lên câu chuyện liên quan đến tài liệu dạy tiếng Việt cho trẻ lớp 1, năm trước là câu chuyện về công trình nghiên cứu của nhà khoa học Bùi Hiển. “Ngay lúc đó tôi đã nói Chính phủ chưa có chủ trương cải cách tiếng Việt”, Phó thủ tướng nhấn mạnh.
Lãnh đạo Chính phủ cho biết, việc tranh luận vừa qua về tài liệu Tiếng Việt lớp 1 Công nghệ giáo dục, Bộ Giáo dục đã có ý kiến. Đấy chỉ là một phương pháp dạy học tiếng Việt, chủ yếu dạy cách phát âm cho trẻ mới đi học chứ không phải đổi mới hay cải cách tiếng Việt.
Trưởng ban Dân nguyện Nguyễn Thanh Hải đặt câu hỏi dư luận có nhiều ý kiến về giáo dục thực nghiệm, “tôi băn khoăn khi thực nghiệm trở thành đại trà thì như thế nào”.
“Tôi đi tìm mua quyển sách giáo dục thực nghiệm ở các hiệu sách Hà Nội nhưng không được. Vậy sách này bán ở đâu, phụ huynh muốn mua học cùng con thì thế nào? Việc cung cấp loại sách này có độc quyền hay không?”, bà Hải đặt câu hỏi.
Đề xuất báo cáo Thường vụ Quốc hội khi thí điểm chính sách mới
Báo cáo thẩm tra dự luật, Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng Phan Thanh Bình cho rằng, giáo dục có phạm vi ảnh hưởng lớn, tác động lâu dài tới đời sống, xã hội nên cần cẩn trọng khi quyết định thay đổi chính sách, nhất là liên quan đến bộ máy tổ chức, chương trình…
“Vì thiếu khuôn khổ pháp lý, hoạt động thí điểm trong giáo dục thời gian qua còn nhiều lúng túng, một số chương trình thí điểm gây nhiều ý kiến trái chiều trong cử tri và dư luận xã hội”, ông Bình nêu.
Thường trực Ủy ban đề nghị, bên cạnh việc quy định “Chính phủ trình Quốc hội trước khi quyết định những chủ trương lớn có ảnh hưởng đến quyền và nghĩa vụ học tập của công dân trong phạm vi cả nước, những chủ trương về cải cách nội dung chương trình của một cấp học” như Luật hiện hành, cần bổ sung quy định Chính phủ trình Ủy ban Thường vụ trước khi quyết định thí điểm chính sách mới trong giáo dục mà việc áp dụng đại trà sẽ ảnh hưởng đến quyền và nghĩa vụ học tập của công dân. Trong đó, cần làm rõ nội dung về quy trình, mục tiêu, nguyên tắc, đối tượng, quy mô, thời gian thực hiện thí điểm.
Cuối tháng 8, video cô giáo hướng dẫn cách phát âm chữ cái c/k/q đều đọc là /cờ/ gây xôn xao dư luận vì khác phương pháp được dạy đại trà cho học sinh. Cách đánh vần đó là theo sách Tiếng Việt lớp 1 Công nghệ giáo dục do GS Hồ Ngọc Đại làm chủ biên và Bộ Giáo dục cho phát hành.
Chủ tịch Hội đồng quốc gia thẩm định cuốn Tiếng Việt Công nghệ Giáo dục – PGS Bùi Mạnh Hùng cho biết, tài liệu gây tranh cãi, tuy nhiên thực tế cho thấy phương pháp dạy đánh vần trong đó đã giúp học sinh phát triển khá hiệu quả kỹ năng đọc thành tiếng và viết đúng chính tả. Đến nay gần 50 tỉnh, thành phố với khoảng 800.000 học sinh lớp 1 (chiếm gần một nửa số học sinh lớp 1) đang dùng cuốn sách này.
GS Hồ Ngọc Đại chia sẻ sách được xây dựng trên nguyên tắc “muốn học cái gì thì phải tự tay làm cái đấy”. Khi áp dụng, học sinh sẽ là người làm việc, còn giáo viên chỉ giao nhiệm vụ và quan sát, hướng dẫn phương pháp. Ông tự tin sách tồn tại vĩnh viễn, nền giáo dục mình xây dựng là đúng đắn vì có nền tảng lý thuyết là triết học, tâm lý học, có công nghệ giáo dục hỗ trợ.
Võ Hải