Trước thông tin Vũ Quang Thuận bị bắt, nhà “dân chủ” Paulus Lê Sơn vừa có bài viết bênh vực cho Thuận kèm theo những lời cáo buộc và tuyên truyền đối với chính quyền.

Paulus Lê Văn Sơn.
Lê Sơn viết:
“Những cuộc bố ráp, vây bắt trong đêm của an ninh Hà Nội với hai ông Thuận, Điển với cáo buộc “phát tán nhiều clip có nội dung xấu lên mạng Internet” cho thấy một chuỗi hành động liên tiếp của nhà cầm quyền cộng sản chà đạp nhân quyền, xâm phạm quyền tự do ngôn luận, tự do biểu đạt, tự do báo chí của công dân.”

Qua lời viết của Lê Sơn thấy được mấy điều:
Thứ nhất Lê Sơn cho rằng Vũ Quang Thuận là một nhà hoạt động, tức cùng phường “dân chủ” với những người như Lê Sơn. Tuy nhiên, ai cũng biết Vũ Quang Thuận thuộc loại thần kinh chính trị với việc đầu óc không bình thường. Chắc hẳn mọi người chưa quên những lời tuyên bố trên trời của Vũ Quang Thuận mà ai cũng biết là do ông ta đầu óc không bình thường như tuyên bố nếu làm tổng thống Việt Nam sẽ đưa Việt Nam phát triển ngang bằng Mỹ bây giờ hay tuyên bố chỉ mất tiếng đồng hồ có thể lấy lại Hoàng Sa và Trường Sa. Đấy là chưa kể Vũ Quang Thuận thuộc loại tẩu hỏa nhập ma khi vừa theo Phật giáo vừa thờ Thiên chúa và chắc hẳn chưa ai quên hình ảnh anh ta vác cây Thánh giá đi biểu tình trước tượng đài vua Lý Thái Tổ. Với một kẻ thần kinh đến điên loạn như vậy mà Lê Sơn vẫn tự hào là một nhà hoạt động hàng đầu, là niềm tự hào của phong trào dân chủ Việt thì đúng là không biết cái “phong trào dân chủ” này nó thối nát đến đâu.
Thứ hai, việc Công an bắt tạm giam Vũ Quang Thuận mà Lê Sơn lại cho rằng đó là chà đạp nhân quyền, xâm phạm quyền tự do ngôn luận, biểu đạt thì đủ biết quan niệm nhân quyền của những nhà “dân chủ” như Lê Sơn là như thế nào. Cần nhắc lại rằng Vũ Quang Thuận là người mà thời gian qua vi phạm pháp luật rất nghiêm trọng, hoạt động công khai, thách thức chính quyền, thách thức dư luận. Chuỗi video clip mà Thuận tự làm và tán phát trên mạng có nội dung tuyên truyền chống Nhà nước một cách cực đoan. Đặc biệt là chuỗi video clip có tựa đề Nói chuyện với Bác Hồ đã xúc phạm nặng nề tới tình cảm của người dân Việt Nam kính yêu dành cho Bác, xúc phạm lãnh tụ. Đấy là chưa kể Vũ Quang Thuận còn hung hăng đòi lật đổ chế độ. Đấy mà là nhân quyền và tự do ngôn luận sao.
Tóm lại là, bệnh vực một kẻ thần kinh, thanh minh cho một kẻ vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Điều đó đủ chứng minh cái gọi là nhà “dân chủ” kiểu như Lê Sơn là như thế nào.
Blog Sân Đình đăng tải bài viết của bạn đọc Hồng Anh để vạch trần tên tâm thần hoang tưởng Paulus Lê Văn Sơn.
"Xung quanh những sự việc đang khiến cộng đồng mạng tranh cãi nhiều trong thời gian gần đây, xin đưa ra một số suy nghĩ như sau:
1. Lúc 21h52’ ngày 20/2/2017 Lê Sơn có đưa ra thông tin: “4000 tỉ đồng là con số mà Hà Tĩnh đã phải chi ra nuôi hệ thống công an, cảnh sát cơ động, mật vụ để bảo vệ Formosa và ngăn cản, đàn áp, đánh đạp bắt bớ người dân kiện Formosa tính từ tháng 4 năm 2016 đến hết năm 2016”. Tôi không biết con số 4000 tỉ này họ lấy ở đâu ra, nhưng lại vô tình đọc được một thông tin thế này, như vậy thì ai lên tiếng?


Rồi thế này nữa: “Theo thông tin công khai từ đài “chống cộng cuồng si” SBTN và “Việt Tân” thì đây chính là số tiền mà đài truyền hình SBTN ở hải ngoại quyên góp do Việt Tân phát động trong thời gian qua dưới vỏ bọc nhằm cứu giúp nạn nhân bão lụt Miền Trung và yểm trợ công lý cho nạn nhân Formosa. Số tiền công khai mà tổ chức này bơm cho Thục thực hiện âm mưu bảo loạn là 619,632.34 nghìn USD. Tất nhiên, đó chỉ là phần nổi trong tảng băng chìm mà sự thực bao nhiêu thì chỉ có “cha” mới biết. Vậy số tiền 619,632.34 nghìn USD này thì ai giải thích dùm tôi?
2. Lúc 13h07 ngày 17/2/2017 Lê Sơn có đăng 02 ảnh mới: “thông báo về việc nhà cầm quyền dùng bạo lực ngăn chặn người dân nạp đơn khởi kiện Formosa”.
Tôi chưa cần chỉ ra những điều bất thường xung quanh vụ việc này, nhưng đưa ra một thông tin này cho bạn đọc kiểm chứng: Qua lời của giáo dân thì mỗi ngày theo Thục và đồng bọn đi kiện được 200k/người/ngày. Như vậy, càng đông người thì Thục càng tất tay, số tiền về túi càng lớn. Theo dõi trên trang fanpage: Thanh niên Công giáo, Công giáo đạo và đời chúng tôi mới vỡ lẽ: Tải sao các trang này đăng tải hàng nghìn giáo dân tham gia đi khiếu kiện nhưng trên thực tế chỉ xấp xỉ 500 giáo dân? Hẵn số tiền chi trả cho 1000, 2000 người thẩm chí có thể hơn bao giờ cũng nhiều hơn so với khoảng 500 người như thực tế. vậy số tiền dư thừa sẽ về tay ải tay ai???
Như vậy, “kiện fomosa” chỉ là vỏ bọc của Nguyễn Đình Thục; “yêu nước”, “yêu dân”, “đòi quyền lợi cho dân” chỉ là giọng điệu mĩ dân, bịp bỡm… Nguyễn Đình Thục cũng không quên chửi chế độ, bôi nhọ phỉ báng đất nước như một chiêu trò kích động. Tất nhiên, Thục đã đóng không trọn vai kẻ “yêu nước, kính chúa” khi bản chất lợi dụng đức tin, lòng tin của giáo dân đã bị bóc trần”.
3. Lúc 12h05 ngày 15/2/2017 Lê Sơn đã thêm 1 ành và 1 video với nội dung”…Đức giám mục Micae Hoàng Đức Oanh và nguyên Giám mục tỉnh DCCWT, LM Vinh sơn Phạm Trung Thành, LM Giuse Lê Quốc Thắng, thư ký ủy ban Công Lý và Hòa Bình của HĐGM Việt nam đã đến tận nơi gặp gỡ trực tiếp và chia sẻ hiệp thông cùng LM JB Nguyễn Đình Thục”.
Xin thưa, trên trang “Việt nam thời báo” đã đăng tải một bài của một giáo dân gửi tâm thư tới ông Nguyễn Đình Thục. “…thưa cha, việc tập đoàn Formosa vào Việt Nam, gây thảm họa mội tường đã rõ như ban ngày, chính phủ đã nỗ lực vào cuộc để khôi phục lại tình hình, chính tập đoàn Fomosa – kẻ trực tiếp gây ra thảm họa đã nhận trách nhiệm, nhận tội trước nhân dân, bây giờ cha lại kêu gọi chúng con đi khiếu kiện, giờ đây chúng con không biết kiện về cái gì, chúng con có thiệt hại gì dâu? “…Thật sai làm khi chúng con đồng hành cùng cha đi khiếu kiện…” “để góp phần giải quyết các vấn đề xã hội, giáo hội cần tiến hành cuộc đối thoại đa diện…; ấy vậy mà lúc chiều các vị lãnh đạo cao nhất của tỉnh Nghệ an ra trực tiếp đối thoại mà cha có chịu nghe đâu, chính cha luôn luôn dạy chúng con đức vâng lời, nhưng chính cha là người không vâng lời,… một vị linh mục như vậy thử hỏi mọi người, liệu cha có xứng đáng không…”
Là một LM mà giáo dân còn không muốn nghe theo, thử hỏi như chúng tôi đây làm sao tin được.
4. Lúc 09h44 ngày 18/2/2017 Lê Sơn đã thêm 03 ảnh mới với thông tin:”cấp báo: có phải Biển tiếp tục bị bức tử bởi Formosa? Ảnh chụp lúc 10am ngày 17/2 tại cầu cảng số 1 Formosa Hà Tĩnh. Trích từ nguồn pv lề dân đông yên”.

Sau khi đăng tải, một loạt thông tin trái chiều, không đồng tình với thông tin của fb trên đưa ra nên đã đáp trả lại. Ví dụ như: Thời sự vtv1 đã ra thông tin chính thức về dải nước mầu đỏ ở Hà Tĩnh và cho biết, qua kiểm tra thực tế nước thải của formosa chỉ có một đường ống ngầm duy nhát thải ra biển, còn lại các hệ thoát nước mặt và nước mưa trong phạm vi của formosa đều thải vào 3 kênh hở với kích thước từ 20m trở lên. Đại diện tỉnh Hà Tĩnh khẳng định: hoàn toàn không có cống xả thải nào như trong clip.
Rồi độc giả Võ Hùng Cường đã đăng một bài lúc 06h50’ ngày 20/2 đã vạch trần được bộ mặt thật của những kẻ đưa tin thất thiệt với tít “tút xàm lông”

Tôi viết ra đây không phải để bênh vực cho ai, nhưng vì trên trang mạng xã hội giờ đây có rất nhiều nguồn thông tin, tiêu cực có, tích cực có. Và cái chính là tôi đang phải phân tích, nhìn nhận mọi vấn đề một cách toàn diện để đặt niềm tin đúng chỗ. Đừng ai ngụy biện rằng chỉ có những điều mình nói ra mới là chân lý đúng. Đừng ai cho tất cả những gì mình cho là đúng thì người khác cũng thấy đúng. Rồi tự phép cho mình kêu gào, chửi bới trên mạng xã hội hay các phương tiện truyền thông khác. Bởi nếu những dẫn chứng tôi đưa ra ai đó bảo là lừa đảo, là không đúng sự thật. Thì những gì mà facebook Sơn Văn Lê đăng tải trong thời gian vừa qua cũng là lừa đảo, là dối trá, là dựng chuyện hay sao? Vậy nên làm bất kỳ cái gì cũng đều phải xuất phát từ cái TÂM trong sáng. Và chúng ta hãy là những người tỉnh táo!
- NGUỒN http://www.sandinhblog.com/2017/03/paulus-le-van-son-ang-hien-minh-la-mot.html?m=1
Tìm kiếm
Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017
Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017
CHÂN DUNG MỘT KẺ DÂN CHỦ DỎM BỊP BỢM

Nếu là một bạn đọc có dành sự quan tâm đến các vấn đề chính trị thì chắc hẳn các bạn không lạ gì với tài khoản facebook “Trang Nguyen” (hay còn có tên khác là Vô Danh Khách) bởi trên trang cá nhân của facebooker này thường xuyên chia sẻ các bài viết có nội dung phản động, tuyên truyền chống phá chế độ như các bài viết của Chí Toại, Đỗ Thang Chu, Lê Thảo Duyên, Hiếu Cọt’s, Maria Thuý Nguyễn, Hồ Huy Trường,… Chính chủ nhân trang facebook này cũng thường xuyên có các bài viết cũng như bình luận trái chiều, một mặt cổ xúy, kêu gọi cho cái gọi là phong trào dân chủ của tổ chức phản động Việt Tân, mặt khác tập trung tuyên truyền, xuyên tạc đường lối, chủ trương chính sách của Đảng và Nhà nước. Vậy sự thật về kẻ ẩn mặt đằng sau trang facebook đó là ai?
Về chủ nhân trang facebook trên có tên thật là Nguyễn Văn Tráng, sinh năm 1991, hộ khẩu thường trú tại thôn 8, Thành Lộc, Hậu Lộc, Thanh Hóa. Hiện nay đang là sinh viên K15 khoa kỹ thuật công nghệ, Đại học Hồng Đức (Thanh Hóa). Khi là sinh viên của trường đại học này, Tráng không chăm chỉ học hành mà luôn có những hoạt động đi ngược với quy chế của nhà trường, thường xuyên phát ngôn những luận điệu cực đoan, đi ngược lại với chủ trương, chính sách, pháp luật của Đảng và Nhà nước.
Ngay lập tức, Tráng được Hội anh em dân chủ – một tổ chức ngoại vi của khủng bố Việt Tân để ý, và giao cho những nhiệm vụ cụ thể sau: liên lạc với số thành viên của Hội anh em dân chủ ở Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh; thu thập thông tin, tài liệu, hình ảnh về tình hình dân chủ ở Thanh Hóa; lôi kéo, kích động người khác tham gia các hoạt động phá rối an ninh ở Hà Tĩnh, Nghệ An…; in ấn tài liệu, làm băng rôn, khẩu ngữ xuyên tạc, chống phá chế độ. Nguyễn Văn Tráng còn trực tiếp tham gia các cuộc tụ tập đông người, biểu tình núp dưới danh nghĩa yêu nước, bảo vệ môi trường,…
Đặc biệt, sau khi được tham dự Đại hội Thanh niên Úc Châu tại thành phố Melbourne (Úc) và được huấn luyện các chu đáo các kỹ năng tuyên truyền, lôi kéo tập hợp lực lượng chống phá cách mạng Việt Nam, Tráng điên cuồng có các hành động trắng trợn và ngông cuồng hơn. Điển hình là các phát ngôn có nội dung bôi nhọ ngành công an; bóp méo, nhằm phỉ báng chính quyền về sự việc lãnh đạo tỉnh Yên Bái bị bắn tử vong; tuyên truyền xuyên tạc giới báo chí trong nước và cá nhân Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc khi đi công tác ở Hội An…
Với những hành động có thể nói là “mất dạy” nêu trên của Nguyễn Văn Tráng thì có thể khẳng định Tráng không đủ tư cách đạo đức để tiếp tục là sinh viên trường Đại Học Hồng Đức. Đồng thời với những luận điệu xuyên tạc, cùng các hoạt động chống phá chính quyền nêu thì việc tiến hành truy tố Tráng trước pháp luật là hoàn toàn cần thiết để đảm bảo an ninh trật tự, giữ gìn bình yên cho đất nước và nhân dân.
Phiêu diêu kiếm
VÕ THỊ SÁU- NGƯỜI CON GÁI ĐẤT ĐỎ ANH HÙNG
Hồn thiêng Võ Thị Sáu tuyên truyền hay sự thật?
Hôm nay tôi lại viết đôi điều về nhóm Nguyễn Quang A, Nguyễn Duy, Nguyên Ngọc diễn trò bôi bẩn hình tượng Võ Thị Sáu, một nữ anh hùng trong cuộc kháng chiến chống Pháp.
![]() |
Con người và huyền thoại Võ Thị Sáu |
Nhìn lại đôi nét lịch sử chúng ta thấy vào tháng 9 năm 1858, quân Pháp bắt đầu tấn công bán đảo Sơn Trà (Đà Nẵng), mở đầu cho cuộc xâm lược VN. Nhiều cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta đã nổ ra. Một trong vô vàn tấm gương sẵn sàng hy sinh thân mình cứu nước là Nguyễn Trung Trực. Ông đã chỉ huy nghĩa quân đốt cháy một chiếc tầu chiến mang tên L’Espérance (Hy Vọng). Khi bị Pháp bắt và bị hành hình, ông đã nói một câu lưu danh muôn thuở: “Bao giờ người Tây nhổ hết cỏ nước Nam thì mới hết người Nam đánh Tây”. Vì vậy mà với vũ khí hiện đại hơn, phải sau 30 năm, đến ngày 17 tháng 10 năm 1887, Pháp mới chiếm được VN, thành lập Liên bang Đông Dương (Union Indochinoise) cùng với Campuchia; Lào. Tên VN đã bị xóa trên bản đồ thế giới.
Việc giành lại chủ quyền đất nước là một công cuộc chính nghĩa thiêng liêng, biết bao người con của đất nước đã hy sinh thân mình vì nghĩa lớn, đến việc giết người bình thường là việc cực ác nhưng giết quân địch bảo vệ đất nước lại trở thành một hành động anh hùng. Vì vậy giả sử hình tượng Võ Thị Sáu có là hư cấu, không có thực, thì việc tuyên truyền với mục đích cao cả cũng hoàn toàn là chính đáng. Chỉ có những kẻ mất nhân tính mới mang những điều chính đáng ra bỡn cợt!
![]() |
Chị Võ Thị Sáu |
Có điều nhân vật Võ Thị Sáu không phải là hư cấu mà là sự thật, cuộc đời chị đã trở thành huyền thoại và thực tế chị đã trở thành thánh. Sau khi chị bị quân Pháp tử hình mới 19 tuổi, đã xuất hiện nhiều hiện tượng tâm linh liên quan đến linh hồn chị Sáu với những nhân chứng sống. Từ đó mới có sự tôn kính chị, chứng tỏ việc chị hiển thánh đúng là sự thật.
Như những câu chuyện liên quan đến ngôi mộ của chị Võ Thị Sáu. Sau khi chị bị tử hình, do cảm phục người con gái anh hùng, người ta cứ đắp mộ, đúc bia cho chị dù những tên chúa đảo nhiều lần lệnh cho lính đập nát bia và san bằng ngôi mộ chị.
Chính từ đó đã xuất hiện những câu chuyện huyền bí về những kẻ phá mộ chị đã, hoặc bị chết “bất đắt kỳ tử” hoặc bị khùng điên! Và cũng từ đó mà ở Côn Đảo đã xuất hiện lời thề: “Có cô Sáu chứng giám”. Không ai nhớ hết có bao nhiêu tấm bia xi măng đã được dựng lên tiếp theo nhau, cho đến tấm sau cùng được tồn tại vì đến ngày giải phóng. Đó chính là tấm bia phía trước bên phải ngôi mộ.
Cũng phía trước, phía trái ngôi mộ chị Sáu, có một tấm bia cũng chuyên chở một câu chuyện độc đáo không kém. Một đôi vợ chồng, khi người chồng là Tỉnh trưởng Côn Đảo, ông Tăng Tư, tức phía đối nghịch với chị Sáu:
Vì lòng cảm phục chị, họ đã bất chấp hậu họa, đã làm một tấm bia với hàng chữ “Liệt nữ Võ Thị Sáu sinh năm 1933 tại Bà Rịa, mất ngày 23/1/1952” từ Sài Gòn mang ra Côn Đảo, nửa đêm bí mật dựng tại mộ chị:
Như vậy, tại mộ chị Sáu có tới 4 tấm bia, hai tấm dựng trước giải phóng nói trên. Tấm bia thứ ba bằng đá đen với những dòng chữ nhũ vàng: “Liệt sĩ, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Võ Thị Sáu…” được đặt ở vị trí trung tâm trang trọng nhất. Đó là tấm bia với danh nghĩa Nhà nước và nhân dân ta ghi công chị. Tấm bia thứ tư bằng đá, phía sau cùng như một tác phẩm nghệ thuật, có gắn tượng chị hình tròn bằng đá mầu trắng tượng trưng cho tinh thần vì nước quên thân ở tuổi 19 của chị mãi mãi rực rỡ, sáng trong như vầng trăng 16.
***
Vậy mà những ngày hôm nay Nguyễn Quang A, Nguyễn Duy, Nguyên Ngọc… những kẻ đã giầu có, thành danh, được hưởng cuộc sống thanh bình lại bầy trò bôi bẩn bình tượng Võ Thị Sáu, hàm ý cho việc tuyên truyền của ta trong cuộc kháng chiến chống Pháp giành lại nền độc lập là ba xạo.
Có điều với Nguyên Ngọc, Nguyễn Duy làm vậy chẳng khác gì tự vả vào mồm mình.
Việt Nam, một nước nhỏ, nghèo nàn, lạc hậu, để có được một sức mạnh chiến thắng trong các cuộc chiến giành lại và bảo vệ nền độc lập như đã chiến thắng đã phải biết kết hợp nhiều nguồn sức mạnh, trong đó có sức mạnh của tuyên truyền. Trong lĩnh vực tuyên truyền, văn chương được coi là một trong những mũi chủ công. Nhà văn được khuyến khích, ưu ái, tôn vinh viết những tác phẩm đáp ứng được công tác tuyên truyền. Họ được gọi là những chiến sĩ cầm bút. Trong đội quân trùng điệp ấy có Nguyên Ngọc và Nguyễn Duy. Vậy xin nói chuyện văn chương đôi chút để mọi người thấy tại sao tôi lại bảo “Nguyễn Duy, Nguyên Ngọc đã tự vả vào mồm mình”?
Nguyên Ngọc thời chiến tranh đã viết những tác phẩm “người tốt, việc tốt”, những tùy bút giọng điệu còn hơn cả hô khẩu hiệu, vì vậy mà được đặc biệt chú ý. Tên tuổi Nguyên Ngọc được vinh danh, tác phẩm được đưa vào chương trình giảng dạy, và thế là làm khốn khổ cái thằng tôi, lứa tuổi tôi đi học buộc phải học văn Nguyên Ngọc. Có thời kỳ dài tôi không hiểu sao thời học phổ thông mình không thích học môn văn sao vào đời lại viết văn rồi thành nhà văn? Mãi về sau thì biết, văn chương mang tính tuyên truyền đúng là có ích cho cách mạng nhưng mặt nội dung được coi trọng hơn mặt nghệ thuật, cái có ích được coi trọng hơn cái hay; mà một thằng học trò có bản năng văn chương như tôi, từ trong vô thức, tôi thích cái hay hơn là cái có ích. Mà cái hay trong văn chương đối với tôi không chỉ là chuyện có ích; cũng không phải là vần vèo, mây trăng hoa lá; càng không phải là sự lập dị, lộn ngược; mà cái hay chính là tính tư tưởng, những ý tứ sâu xa, cao siêu của tác phẩm. Vì vậy học hết phổ thông, người có tác phẩm tôi thích, tôi nhớ, không ai khác, lại chính là Chế Lan Viên! Khác hẳn lối viết “tả chân”, thấy gì viết nấy của đa số nhà văn, nhà thơ kiểu như Nguyên Ngọc, tôi nhớ những câu thơ mang tính trí tuệ, chất chứa những tư tưởng, ý tứ sâu xa của ông Chế, kiểu như:
Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
(Người đi tìm hình của nước)
Cũng là ca ngợi lãnh tụ, cũng có thể phục vụ tốt cho công tác tuyên truyền, nhưng phải mãi gần đây, khi nghiên cứu Đạo Phật, tôi mới hiểu hết ý tứ hai câu thơ trên. Cũng như Kinh Phật, hai câu trên của Chế Lan Viên đã chỉ ra sự tham lam, ích kỷ mà loài người vì vô mình luôn chìm đắm, lặn ngụp trong đó.
Còn Nguyễn Duy, cũng là một nhà thơ, khi múa môi chê bai sự tuyên truyền, ông ta đã quên béng, chỉ với những câu thơ cua ốc rơm rạ vụn vặt, hơn nghệ thuật hô khẩu hiệu một tí, nếu không được chủ ý tuyên truyền cho công cuộc giải phóng, Nguyễn Duy không thể được giải nhất trong một cuộc thi lớn của báo Văn nghệ. Như viết về cây tre:
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên lũy nên thành tre ơi?
Về mái tăng của bộ đội:
Vuông vuông chỉ một chút này
Mà che tròn vẹn ngàn ngày quân đi
Như tôi đã viết, Nguyễn Duy đã gặp may, bởi hồi Nguyễn Duy làm những câu thơ này nước ta có đến 95% là nông dân, những câu thơ vần vèo, diễn tả những những cảnh vật gần gũi, thân quen rất dễ hợp “gu” với số đông độc giả.
Rồi Nguyễn Duy cũng tự nhận ra sự vụn vặt, tầm thường, đã “đổi mới” theo xu hướng mới sau ngày giải phóng. Điển hình là Nguyễn Duy làm bài “Đánh thức tiềm lực” để “Tiễn đưa anh S.D đi làm kinh tế”. S.D. chính là viết tắt hai chữ Sáu Dân, ông Võ Văn Kiệt. Bài thơ mang tính “hiện thực phê phán”, ngược với thời “thơ hô khẩu hiệu” trước của Nguyễn Duy:
Lúc này ta làm thơ cho nhau
đưa đẩy mà chi mấy lời ngọt lạt
Vì vậy mà bài thơ đã “gãi đúng chỗ ngứa” của độc giả nên khá nổi tiếng. Có điều viết vậy Nguyễn Duy lại quay về thời Nam Cao, Ngô Tất Tố, đã đổi khác chính mình chứ không phải đổi mới. Nguyễn Duy liệt kê những yếu kém của xã hội, rồi cũng hô hào “đánh thức tiềm lực”, nhưng xã hội VN, trí tuệ đa phần như Nguyễn Duy, Nguyên Ngọc, thậm chí còn kém hơn, lấy đâu ra “tiềm lực” mà “đánh thức”?!
Thời này cũng chính là thời tôi bắt đầu dấn thân vào văn chương. Nhưng không như Nguyễn Duy là chàng thanh niên nông thôn đi lính, làm thơ, tôi là một người nghiên cứu khoa học làm thơ, nhưng tôi đã lạc nhịp vì đất nước đã hết chiến tranh, không còn cần thơ ca để tuyên truyền như trước nữa. Tôi cũng “đổi mới”, gần như không làm một bài nào thuần ca ngợi, hô khẩu hiệu mà hầu hết làm theo tinh thần phản biện, không phải chỉ chỉ ra những cái xấu của xã hội mà còn phải chỉ ra được cái bản chất và hướng khắc phục những vấn đề đó.
Đất nước chúng ta không phải như ý Nguyễn Duy có tiềm lực nhưng ngủ quên mà ai học khoa học sẽ thấy, so với các nước phát triển, chúng ta còn thua họ rất xa về tiềm lực, tiềm lực về sáng tạo tri thức và vận dụng tri thức vào đời sống. Tôi đã làm bài thơ “Ơi đất nước mang hình dấu hỏi” có đoạn:
Bây giờ con đã là kỹ sư có lớn khôn hơn
Nhưng con luôn nhớ cả tuổi thơ mình đã nhúng
trong nước ruộng chua đọng váng mầu gỉ sắt
Đi qua cuộc chiến tranh con đến với giảng đường
Con từng lơ ngơ như chú bé cưỡi trâu đi tìm thuyết
Tương đối của Einstein ở chin tầng mây
Con mắt từng quen nhìn khoai nướng, ngô bung thật
khó hình dung đâu “không gian lồi”,
đâu “không gian lõm”?
Nên dù đã gần 20 năm xa quê con vẫn luôn thầm nhắc
Máu giội trong buồng tim mình vẫn là máu nông dân
Ôi giai cấp nông dân giai cấp của Tổ Tiên
làm sao ta không yêu, không kính!
Nhưng khi đất nước đã ngàn ngàn năm nghèo đói
Khi đất nước đang quặn mình trong câu hỏi
Cái trí truệ nông dân lại khó trả lời
Tính nông dân nhỏ lẻ, xuê xoa, cả nể, đại khái, thiếu chính xác, v.v… là những yếu tố chính làm nên cái “lỗi hệ thống”, gây ra tất cả những yếu kém, tệ nạn của xã hội chúng ta hôm nay.
Thú vị ở chỗ chính Chế Lan Viên, do cơ duyên đưa đẩy, lại là người đã nhận ra khả năng của tôi. Nhưng buồn ở chỗ trong làng văn người có trí tuệ như “cụ Chế” lại quá hiếm mà phần đông thì chỉ như, mà còn kém hơn, cỡ Nguyễn Ngọc và Nguyễn Duy mà thôi!
Vì vậy, chẳng ai quen biết tôi mà không cho tôi là có tài cả, nhưng so với Nguyễn Duy, Nguyên Ngọc thì chính họ mới là người thành công, thành danh, còn tôi thì không. Nguyên Ngọc từng được đề cử Giải thưởng cao nhất là giải Hồ Chí Minh nhưng từ chối; Nguyễn Duy đã được Giải thưởng Nhà nước. Nếu là những người có trí cao, tâm sáng, họ sẽ nhận ra so với biết bao người tài đức hơn họ nhưng lại thua thiệt hơn họ thì họ chính là những người quá may mắn, quá được thể chế ưu ái. Vậy sao bây giờ họ lại như chó phản chủ, quay cổ “cắn” thế chế!
Còn tôi ngược lại bị thua thiệt đủ đường nhưng sao lại bảo vệ thể chế? Không phải tại tôi ngu trung mà đơn giản chỉ vì tôi không thiển cận, chấp vặt mà nếu là người có trí, chúng ta phải khách quan nhận thấy so với đất nước thời còn nô lệ và chết đói, ngày nay dù còn biết bao tệ nạn, bất công, nước ta đúng vẫn là thiên đường. Đúng là chúng ta cần chỉnh đốn, sửa đổi, nhưng cần những người tài đức chứ nghe bọn trí thức lưu manh thì cám cũng không có mà ăn. Chúng ta không được tô hồng cũng như bôi đen xã hội, nếu muốn hãy phản biện, kể cả thấy ai, thấy cơ quan nào sai trái hãy khiếu nại, tố cáo. Nhà nước có luật khiếu nại, tố cáo mà. Có điều muốn phản biện được cần phải có tâm và trí, phải có tinh thần xây dựng, phản biện vì động cơ không trong sáng rất dễ thành phản bội; còn khiếu kiện, tố cáo cần hiểu rõ vụ việc, có đầy đủ chứng cớ, nếu không cũng rất dễ phạm tội vu khống. Chính tôi đây đã viết nhiều bài mang tính phản biện; cũng chính tôi đây đã giúp những người oan sai khiếu nại, tố cáo. Có nhà nước nào cấm tôi đâu?
Còn nói bậy, bôi bác anh hùng liệt sĩ, muốn bôi đen cả lịch sử như đám Nguyễn Quang A, Nguyễn Duy, Nguyên Ngọc… vừa làm thì không chỉ sai trái mà còn thể hiện nhân cách phản trắc, điêu toa, đểu cáng, rất đáng khinh!
ĐÔNG LA
Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017
BÀI THƠ HỌC NẰM LÒNG TỪ NHỮNG NGÀY CÒN ĐI HỌC. MÃI GIỜ MỚI BIẾT CÂU CHUYỆN CỦA CHỊ -NGƯỜI CON GÁI TỪ LỊCH SỬ BƯỚC VÀO THI CA, VÀ MÃI MÃI VẺ ĐẸP CỦA CHỊ LÀ BẤT TỬ.
Trần Thị Lý - nữ chiến sĩ cách mạng kiên trung của Quân đội nhân dân Việt Nam, luôn một lòng trung thành với Đảng, không chịu khuất phục trước những đòn tra tấn dã man của quân thù.
CÂU CHUYỆN VỀ TRẦN THỊ LÝ - TẤM GƯƠNG VỀ LÒNG TRUNG THÀNH TUYỆT ĐỐI
"Giữa năm 1958, Bệnh viện Việt - Xô đã tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt. Hồ sơ bệnh án ghi: "Trần Thị Nhâm (tức Lý), tuổi 25, quê Miền Nam, cân nặng: 26 kg. Tình trạng bệnh nhân: Suy kiệt, luôn lên cơn co giật, có 42 vết thương trên người liên tục rỉ máu, đầu vú bị cắt còn loét nham nhở, bộ phận sinh dục chảy máu liên tục".
Trần Thị Lý sinh năm 1933 tại Quảng Nam, bà tham gia Cách Mạng từ năm 12 tuổi. Trong giai đoạn từ 1951 - 1956, bà tham gia đường dây cán bộ nằm vùng và đã từng 2 lần bị bắt nhưng đều được tha vì không đủ chứng cứ. Năm 1956 bà bị chính quyền VNCH bắt lần thứ 3, bà bị tra tấn với những hình thức dã man nhất như: điện giật, dùi đâm, đổ nước xà phòng, dùng dao cắt vú, dùng lửa nung bộ phận sinh dục đến nỗi bị mất khả năng sinh sản...nhưng người phụ nữ trung kiên ấy vẫn không hé răng dù chỉ một lời.
Tháng 10 năm 1958, Trần Thị Lý bị tra tấn tới kiệt sức, phía VNCH cho rằng bà không thể sống được nữa nên đem vứt bà ra ngoài nhà lao, bà may mắn thoát chết một cách hi hữu, được đồng đội bí mật đón về, chuyển sang Campuchia và được đưa ra Bắc chữa trị.
Sự kiện Trần Thị Lý bị bắt, bị tra tấn ngoài sức tưởng tượng đã làm rúng động dư luận thế giới bấy giờ và nó bắt đầu châm ngòi cho cuộc chiến truyền thông giữa hai miền Nam Bắc.
* Ngay lập tức không lâu sau đó, 17 giờ ngày 25-10-1958, Đài phát thanh tiếng nói Việt Nam tại Hà Nội đã phát đi bản tin về Trần Thị Lý với nội dung: “Chị Lý bị bọn tay chân của Diệm bắt đánh đập, “sám hối” với những nhục hình dã man như: lấy kìm sắt kẹp vào người rứt ra từng mảng thịt, dùng điện tra vào đầu vú và bộ phận sinh dục!”.
* Tiếp đó, lúc 7 giờ 15 ngày 19-11-1958, Đài Phát thanh tiếng nói Việt Nam lại phát đi lời kêu gọi của Trần Thị Lý gửi Ủy ban Quốc tế, chị kể: “Lần thứ 3, tháng 3-1956, chúng bắt tôi về nhà lao Hội An và tra tấn vô cùng dã man, tên Phan Văn Lợi, người do Diệm cử từ Sài Gòn ra, cùng nhiều tên khác trực tiếp tra tấn. Chúng đổ nước xà phòng và nước bẩn vào họng tôi rồi mang giày đinh thi nhau đạp lên bụng, lên ngực làm nước trào ra miệng và mũi. Chúng lấy móc sắt xuyên bàn chân tôi rồi treo ngược lên xà nhà, dùng điện tra vào cửa mình và vú; lấy dao xẻo từng miếng thịt trên đùi, cánh tay và ngực. Chúng dùng kìm sắt nung đỏ rồi kẹp vào bắp thịt tôi rứt ra từng mảng, dùng thước sắt thọc vào âm đạo... Chúng bắt tôi phải nhận tội “Thân cộng” và “Chống chính phủ quốc gia” của chúng!”.
* Ngày 21-11-1958, 5 bộ đội Liên khu 5 viết kiến nghị và được 2.000 đại biểu ký gửi đến Ủy ban Quốc tế phản đối sự dã man của chính quyền Sài Gòn đối với Trần Thị Lý. Từ ngày 11 đến 21-11-1958, 39 đoàn khách quốc tế đến thăm chị Lý và 62 đoàn tiếp tục đăng ký vào thăm. Đài Phát thanh Hà Nội cũng phát đi lời của ông Chủ tịch Hội Hữu nghị Việt–Anh rằng:
“Tôi đã từng chứng kiến tội ác của bọn thực dân đối với nhân dân thuộc địa song tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy người Việt Nam nỡ đối xử với người Việt Nam tàn tệ như thế. Với chính sách đàn áp dã man này, chính quyền Ngô Đình Diệm đã tỏ ra rất thối nát. Ủy ban Quốc tế tại Việt Nam cần lưu ý ngay đến vấn đề này, đó là nhiệm vụ của họ!”.
* Khi nhà thơ Tố Hữu đến thăm Trần Thị Lý, ông đã khóc rất nhiều vì quá xúc động. Tháng 12-1958, bài thơ Người con gái Việt Nam của ông ra đời (sau đó được dịch ra nhiều thứ tiếng), gây xúc động lòng người và là tâm điểm chú ý của dư luận quốc tế:
"Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em đây, là mây hay là suối
Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em hay là sắt là đồng ?”
... “Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi em đã sống !
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Ko giết được em, người con gái anh hùng !”
... “ Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
Em trở về, người con gái quang vinh
Cả nước ôm em, khúc ruột của mình.”
---ST---
CÂU CHUYỆN VỀ TRẦN THỊ LÝ - TẤM GƯƠNG VỀ LÒNG TRUNG THÀNH TUYỆT ĐỐI
"Giữa năm 1958, Bệnh viện Việt - Xô đã tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt. Hồ sơ bệnh án ghi: "Trần Thị Nhâm (tức Lý), tuổi 25, quê Miền Nam, cân nặng: 26 kg. Tình trạng bệnh nhân: Suy kiệt, luôn lên cơn co giật, có 42 vết thương trên người liên tục rỉ máu, đầu vú bị cắt còn loét nham nhở, bộ phận sinh dục chảy máu liên tục".
Trần Thị Lý sinh năm 1933 tại Quảng Nam, bà tham gia Cách Mạng từ năm 12 tuổi. Trong giai đoạn từ 1951 - 1956, bà tham gia đường dây cán bộ nằm vùng và đã từng 2 lần bị bắt nhưng đều được tha vì không đủ chứng cứ. Năm 1956 bà bị chính quyền VNCH bắt lần thứ 3, bà bị tra tấn với những hình thức dã man nhất như: điện giật, dùi đâm, đổ nước xà phòng, dùng dao cắt vú, dùng lửa nung bộ phận sinh dục đến nỗi bị mất khả năng sinh sản...nhưng người phụ nữ trung kiên ấy vẫn không hé răng dù chỉ một lời.
Tháng 10 năm 1958, Trần Thị Lý bị tra tấn tới kiệt sức, phía VNCH cho rằng bà không thể sống được nữa nên đem vứt bà ra ngoài nhà lao, bà may mắn thoát chết một cách hi hữu, được đồng đội bí mật đón về, chuyển sang Campuchia và được đưa ra Bắc chữa trị.
Sự kiện Trần Thị Lý bị bắt, bị tra tấn ngoài sức tưởng tượng đã làm rúng động dư luận thế giới bấy giờ và nó bắt đầu châm ngòi cho cuộc chiến truyền thông giữa hai miền Nam Bắc.
* Ngay lập tức không lâu sau đó, 17 giờ ngày 25-10-1958, Đài phát thanh tiếng nói Việt Nam tại Hà Nội đã phát đi bản tin về Trần Thị Lý với nội dung: “Chị Lý bị bọn tay chân của Diệm bắt đánh đập, “sám hối” với những nhục hình dã man như: lấy kìm sắt kẹp vào người rứt ra từng mảng thịt, dùng điện tra vào đầu vú và bộ phận sinh dục!”.
* Tiếp đó, lúc 7 giờ 15 ngày 19-11-1958, Đài Phát thanh tiếng nói Việt Nam lại phát đi lời kêu gọi của Trần Thị Lý gửi Ủy ban Quốc tế, chị kể: “Lần thứ 3, tháng 3-1956, chúng bắt tôi về nhà lao Hội An và tra tấn vô cùng dã man, tên Phan Văn Lợi, người do Diệm cử từ Sài Gòn ra, cùng nhiều tên khác trực tiếp tra tấn. Chúng đổ nước xà phòng và nước bẩn vào họng tôi rồi mang giày đinh thi nhau đạp lên bụng, lên ngực làm nước trào ra miệng và mũi. Chúng lấy móc sắt xuyên bàn chân tôi rồi treo ngược lên xà nhà, dùng điện tra vào cửa mình và vú; lấy dao xẻo từng miếng thịt trên đùi, cánh tay và ngực. Chúng dùng kìm sắt nung đỏ rồi kẹp vào bắp thịt tôi rứt ra từng mảng, dùng thước sắt thọc vào âm đạo... Chúng bắt tôi phải nhận tội “Thân cộng” và “Chống chính phủ quốc gia” của chúng!”.
* Ngày 21-11-1958, 5 bộ đội Liên khu 5 viết kiến nghị và được 2.000 đại biểu ký gửi đến Ủy ban Quốc tế phản đối sự dã man của chính quyền Sài Gòn đối với Trần Thị Lý. Từ ngày 11 đến 21-11-1958, 39 đoàn khách quốc tế đến thăm chị Lý và 62 đoàn tiếp tục đăng ký vào thăm. Đài Phát thanh Hà Nội cũng phát đi lời của ông Chủ tịch Hội Hữu nghị Việt–Anh rằng:
“Tôi đã từng chứng kiến tội ác của bọn thực dân đối với nhân dân thuộc địa song tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy người Việt Nam nỡ đối xử với người Việt Nam tàn tệ như thế. Với chính sách đàn áp dã man này, chính quyền Ngô Đình Diệm đã tỏ ra rất thối nát. Ủy ban Quốc tế tại Việt Nam cần lưu ý ngay đến vấn đề này, đó là nhiệm vụ của họ!”.
* Khi nhà thơ Tố Hữu đến thăm Trần Thị Lý, ông đã khóc rất nhiều vì quá xúc động. Tháng 12-1958, bài thơ Người con gái Việt Nam của ông ra đời (sau đó được dịch ra nhiều thứ tiếng), gây xúc động lòng người và là tâm điểm chú ý của dư luận quốc tế:
"Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em đây, là mây hay là suối
Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em hay là sắt là đồng ?”
... “Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi em đã sống !
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Ko giết được em, người con gái anh hùng !”
... “ Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
Em trở về, người con gái quang vinh
Cả nước ôm em, khúc ruột của mình.”
---ST---
Những câu thơ đã thuộc nằm lòng từ thưở còn cắp sách đến trường : " Em là ai? Cô gái hay nàng tiên.... "
Trần Thị Lý - Chị cũng là con người bằng máu thịt, nhưng tinh thần bất khuất, kiên trung với Đảng của chị thì khó có người nào sánh kịp. Lắng nghe câu chuyện của chị, hình dung những đòn roi, cực hình mà chị đã trải qua trái tim tôi thắt lại. Tội ác của chiến tranh là có thật! Những hi sinh mất mát của thế hệ cha anh là có thật! Chị và biết bao người con đất Việt ngày ấy: Nguyễn Văn Trỗi, Lê Văn Tám, Võ Thị Sáu, ... họ đã sống một thời máu lửa, cống hiến hết mình, hi sinh tuổi trẻ, thậm chí là tính mạng để đổi lấy độc lập, nền hòa bình của nước ta ngày hôm nay.
Trần Thị Lý - Chị cũng là con người bằng máu thịt, nhưng tinh thần bất khuất, kiên trung với Đảng của chị thì khó có người nào sánh kịp. Lắng nghe câu chuyện của chị, hình dung những đòn roi, cực hình mà chị đã trải qua trái tim tôi thắt lại. Tội ác của chiến tranh là có thật! Những hi sinh mất mát của thế hệ cha anh là có thật! Chị và biết bao người con đất Việt ngày ấy: Nguyễn Văn Trỗi, Lê Văn Tám, Võ Thị Sáu, ... họ đã sống một thời máu lửa, cống hiến hết mình, hi sinh tuổi trẻ, thậm chí là tính mạng để đổi lấy độc lập, nền hòa bình của nước ta ngày hôm nay.
Vậy mà có những kẻ vì thù hận cá nhân, vì mục đích tư lợi, nhận những đồng tiền viện trợ từ những kẻ vong nô bán nước mà xuyên tạc, bóp méo lịch sử, ủng hộ cho những kẻ đã "rước voi về giày mà tổ" reo rắc tội ác cho dân tộc, cho đồng bào mình. Những kẻ ấy liệu khi đọc những câu chuyện, những vần thơ như thế này có thấy hổ thẹn với lương tâm, hổ thẹn với dòng máu Việt đang chảy trong người. Tỉnh dậy đi hỡi những kẻ mù quáng, đừng vì mấy đồng tiền bẩn thỉu mà bán rẻ lương tâm, quên đi cội nguồn.
(GỬI NHỮNG KẺ VONG NÔ BÁN NƯỚC: "DÂN TỘC VIỆT NAM ANH HÙNG, BẤT KHUẤT VÀ MÃI MÃI SẼ LUÔN NHƯ VẬY. GIẶC ĐẾN NHÀ ĐÀN BÀ CŨNG ĐÁNH !!!! ")
Người con gái Việt Nam
-Tố Hữu-
(Tặng chị Trần Thị Lý anh dũng)
Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em đây, hay là mây là suối
Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em hay là sắt là đồng?
Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt
Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt
Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh
Trên mình em đau đớn cả thân cành
Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi, em đã sống!
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Không giết được em, người con gái anh hùng!
Ôi trái tim em trái tim vĩ đại
Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
Không phải cho em. Cho lẽ phải trên đời
Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!
Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
Em trở về, người con gái quang vinh
Cả nước ôm em, khúc ruột của mình.
Em đã sống, bởi vì em đã thắng
Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng
Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa
Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa...
Cả nước cho em, cho em tất cả
Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má
Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân
Cho thịt da em lại nở trắng ngần
Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ
Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ
Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang
Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!
Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp
Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép
Như quê em Gò Nổi, Kỳ Lam
Hỡi em, người con gái Việt Nam!
Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em đây, hay là mây là suối
Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em hay là sắt là đồng?
Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt
Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt
Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh
Trên mình em đau đớn cả thân cành
Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi, em đã sống!
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Không giết được em, người con gái anh hùng!
Ôi trái tim em trái tim vĩ đại
Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
Không phải cho em. Cho lẽ phải trên đời
Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!
Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
Em trở về, người con gái quang vinh
Cả nước ôm em, khúc ruột của mình.
Em đã sống, bởi vì em đã thắng
Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng
Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa
Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa...
Cả nước cho em, cho em tất cả
Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má
Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân
Cho thịt da em lại nở trắng ngần
Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ
Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ
Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang
Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!
Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp
Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép
Như quê em Gò Nổi, Kỳ Lam
Hỡi em, người con gái Việt Nam!
(7-12-1958)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)