Tổng bí thư làm Chủ tịch nước: Không phải vì nhất thể hóa, đây là tình huống
=======
Tổng bí thư khẳng định, việc TƯ giới thiệu Tổng bí thư để QH bầu làm Chủ tịch nước không phải vì nhất thể hóa, đây là tình huống.
Sáng nay, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp xúc với cử tri quận Hoàn Kiếm và Ba Đình, Hà Nội.
Sự lựa chọn sáng suốt của BCH TƯ
“Tôi và cử tri cả nước rất phấn khởi trước thành công của hội nghị TƯ 8. Đây là hội nghị lịch sử thể hiện sự tin tưởng của toàn Đảng, toàn dân trước sự lựa chọn sáng suốt của BCH TƯ khi tiến cử Tổng bí thư để QH bầu làm Chủ tịch nước. BCH TƯ đã giới thiệu Tổng bí thư là người có đủ đức tài, xứng đáng vào vị trí cực kỳ quan trọng, xứng tầm quốc gia và quốc tế”, cử tri Lê Đức Hạnh, phường Kim Mã, Ba Đình nói.
Theo ông, nhân dân tuyệt đối tin tưởng, đồng tình ủng hộ và kính mong Tổng bí thư tiếp nhận trọng trách cao cả này để phụng sự Tổ quốc, phục vụ Đảng và nhân dân được lâu hơn, nhiều hơn.
Cử tri Ngô Văn Thành, phường Điện Biên cho biết, dư luận rất đồng tình với việc BCH TƯ giới thiệu Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng để QH bầu Chủ tịch nước.
Ông cũng tâm đắc với dự thảo về Quy định nêu gương. Từ quy định này, nhân dân tham gia giám sát nhằm xây dựng Đảng, chính quyền thật sự trong sạch.
Với tư cách một ủy viên TƯ, Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung chia sẻ về việc 100% ủy viên TƯ nhất trí giới thiệu Tổng bí thư để QH bầu Chủ tịch nước.
Theo ông Chung, việc Tổng bí thư của một đảng ra ứng cử chức danh Chủ tịch nước không phải giờ mới đặt ra mà đã có từ lâu.
Đến nay, với điều kiện khách quan, từ thực tiễn đòi hỏi, việc này phù hợp với cải cách thể chế, có lợi cho Đảng, đất nước, cho quá trình đối ngoại và vị thế của chúng ta trên trường quốc tế.
"Trong quá trình thảo luận, chỉ có một điều các ủy viên TƯ tâm tư là với việc này, cá nhân Tổng bí thư sẽ gánh vác trọng trách nặng nề hơn. Nhưng chúng tôi tin với sự tín nhiệm cao, với trí tuệ của Tổng bí thư thì QH sẽ đồng thuận, bởi đây là việc thống nhất cao trong Đảng và thuận lòng dân”, Chủ tịch Hà Nội nhấn mạnh.
Khuyết chức danh Chủ tịch nước thì phải có người làm ngay
"Liên quan cá nhân tôi thì nói cũng khó nói, nhưng trước đã có thời Bác Hồ vừa là Chủ tịch nước vừa là Chủ tịch Đảng. Đến bây giờ, không phải vì nhất thể hóa, đây là tình huống, không may Chủ tịch nước Trần Đại Quang mất đi rất đột ngột, dù bệnh hiểm nghèo, chữa hàng năm nay nhưng không khỏi, giờ khuyết chức danh này thì phải có người làm ngay", Tổng bí thư chia sẻ.
Ông cũng thông tin thêm, Bộ Chính trị, TƯ thảo luận nhiều phương án nhưng qua quá trình thảo luận rất dân chủ, rất trách nhiệm, TƯ đã thống nhất cao giới thiệu Tổng bí thư để QH bầu Chủ tịch nước. Đây mới là ý kiến TƯ còn chờ QH bầu hay không.
"Chúng ta không nên nói Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước vì đây là 2 cơ chế, 2 cơ quan khác nhau, kiêm vai nào chính, vai nào phụ thì không chuẩn. Cũng không nên nói nhất thể hóa, có phải nhất thể hóa đâu", Tổng bí thư lưu ý.
Ông trân trọng cảm ơn các cử tri và "tùy thuộc vào kết quả QH bầu rồi lúc ấy hứa hẹn sau".
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng giải thích lý do BCH TƯ phải ban hành Quy định về nêu gương của cán bộ, đảng viên, trước hết là ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên Ban Bí thư, ủy viên BCH TƯ.
Theo Tổng bí thư, nêu gương thì tất cả cán bộ, đảng viên đều phải làm nhưng trước hết, các lãnh đạo cao nhất phải có trách nhiệm, chứ không phải vì vừa qua có một số lãnh đạo cấp cao hư hỏng nên phải có quy định.
Việc TƯ ban hành quy định lần này chứ không phải chỉ là Bộ Chính trị cho thấy vị trí của việc nêu gương lớn hơn nhiều, thẩm quyền cao hơn nhiều, tính chất cũng quan trọng hơn nhiều.
Tổng bí thư nhấn mạnh, quy định phải rất chặt chẽ là tất cả cán bộ, nhưng trước hết cán bộ cấp cao phải nêu gương.
Ông cũng lưu ý, không phải tất cả TƯ hay Bộ Chính trị hư hỏng hết, nếu hiểu như vậy thì rất nguy hiểm vì sẽ mất lòng tin. Vì vậy, TƯ cân nhắc từng câu chữ, nhấn mạnh vào trách nhiệm của các lãnh đạo cấp cao phải gương mẫu làm trước.
"Rất mừng là khi thảo luận TƯ thống nhất cao, có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử chúng ta quy định nói thẳng trách nhiệm của các ủy viên Bộ Chính trị, ủy viên Ban bí thư, ủy viên TƯ gương mẫu", Tổng bí thư nói.
=====
Tìm kiếm
Thứ Tư, 10 tháng 10, 2018
Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018
Bài viết của một người bạn học về Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
Mấy ngày hôm nay trên mạng xã hội đang lan truyền bức ảnh Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng chụp chung với một người bạn học là ông Dương Đức Quảng. Chúng tôi vào facebook cá nhân ông Dương Đức Quảng biết được ông có viết bài về Tổng Bí thư vào thời điểm sau Đại hội XII của Đảng. Xin trân trọng giới thiệu lại cùng quý bạn đọc bài viết này:
*******
Đọc một vài comments sau bài viết về cuộc trả lời phỏng vấn báo chí của Thượng Tướng Võ Thế Trung, Giám đốc Học viện Quốc phòng: TBT NGUYỄN PHÚ TRỌNG ĐƯỢC TRUNG ƯƠNG KHÓA 11 CHÍNH THỨC GIỚI THIỆU RA ĐH 12 TÁI CỬ TỔNG BÍ THƯ, tôi không thể không viết vài dòng về Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và bạn học
Qua bài trả lời phỏng vấn của Thượng tướng Võ Thế Trung và trước đó, qua bài trả lời phỏng vấn báo chí của ông Vũ Ngọc Hoàng, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Trưởng ban Thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương, bài HÉ LỘ ĐẦU TIÊN VỀ CÔNG TÁC NHÂN SỰ ĐẠI HỘI 12, tôi được biết Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cùng 9 Ủy viên Bộ Chính trị Khóa XI quá tuổi đều xin không tái ứng cử vào Trung ương khóa XII. Ban Chấp hành Trung ương đã bỏ phiếu kín để giới thiệu ra Đại hội một người trong số các Ủy viên Bộ Chính trị còn độ tuổi sẽ giữ chức Tổng Bí thư Khóa mới, nhưng không có ai đủ số phiếu bầu theo quy định nên mới có phương án giới thiệu thêm người trong số các Ủy viên Bộ Chính trị quá tuổi một người ở lại để đảm nhiệm trọng trách này. Và như Thượng tướng Võ Thế Trung cho biết đã có tới 4 Ủy viên Bộ Chính trị quá tuổi được giới thiệu nhưng Trung ương chỉ bỏ phiếu giới thiệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Như vậy là, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng không phải là người tham quyền cố vị như một số trang mạng chống phá Đảng và Nhà nước ta dựng chuyện, vu khống.
Là một người bạn học cùng lớp đại học với Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, sau này còn có nhiều dịp gặp gỡ và trò chuyện với anh, tôi có thể nói về anh một câu như sau: Anh Trọng là người có đức, có tài, cuộc sống trong sạch, giản dị, thông minh, biết mọi “lẽ đời”. Khi học đại học anh Trọng học giỏi, luận văn tốt nghiệp đạt xuất sắc, được kết nạp vào Đảng trong trường. Ra công tác anh về Tạp chí Cộng sản, sau đó đi làm nghiên cứu sinh trong nước và nước ngoài, đã bảo vệ học vị Phó Tiến sĩ (nay là Tiến sĩ) tại Liên Xô. Về nước anh trở lại công tác tại tạp chí Cộng sản, rồi lần lượt đảm nhiệm các chức vụ quan trọng: Tổng Biên tập tạp chí Cộng sản, Bí thư Thành ủy Hà Nội, Chủ tịch Quốc hội, Tổng Bí thư Ban chấp hành Trung ương Đảng. Có thể nói con đường “làm quan” của anh Trọng khá hanh thông. Anh không phải là con nhà cách mạng nòi, sinh ra trong một gia đình nông dân quê ở huyện Đông Anh, Hà Nội. Nhưng như có lần anh nói trong cuộc gặp bạn bè cùng lớp sau khi anh đã giữ chức Tổng Bí thư: “Xin cho em, cho tôi được để mọi chức tước ngoài căn phòng này. Em đến đây mãi mãi là học trò của các thầy, các cô ngày nào. Tôi đến đây mãi mãi là bạn học cùng lớp của các bạn. Có nhiều bạn trong lớp chúng ta giỏi hơn tôi nhưng cuộc sống không gặp may mắn. Còn tôi gặp may mắn hơn các bạn. Chức tước như phù vân, còn lại mãi với nhau là tình thầy trò, bè bạn. Mong chúng ta luôn giữ được điều đó!…”. Anh Trọng nói thế nhưng tôi biết nếu chỉ có gặp may mắn chắc anh không được Đảng và Nhà nước bầu anh vào các chức vụ quan trọng như thế, mà cái chính vẫn là từ sự cố gắng học tập, phấn đấu và công hiến của anh, chứ không phải là điều may mắn từ đâu tự dưng đến!

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đến gia đình mừng bạn Dương Đức Quảng cưới vợ cho con trai
Về con cái anh Trọng, tôi chỉ viết thêm một vài điều mà tôi biết. Anh Trọng có hai người con, môt gái, một trai đều là những viên chức nhà nước và là các công dân bình thường như bao công dân khác. Có thể có người gặp các cháu trong công việc hay cuộc sống thường ngày không hề biết bố các cháu là Tổng Bí thư vì chẳng bao giờ các cháu tự nói ra điều này. Lần gả chồng cho con gái, khi đã ở cương vị “quyền cao, chức trọng”, ngoài gia đình và họ hàng, anh Trọng chỉ mời những bạn bè thân thiết từ hồi học phổ thông đến đại học và sau này đến dự đám cưới, còn những người khác, kể cả những người quyền cao, chức trọng hơn anh nhưng không phải là bạn như tôi đã nói ở trên anh không mời. Đám cưới đó tổ chức giản dị, chỉ có tiệc trà, hoa quả và bánh ngọt, không có cỗ bàn linh đình. Khi cưới con trai, anh Trọng chỉ tổ chức trong nội bộ gia đình và chỉ mời rất ít bạn bè của anh chị và các cháu chứ không mời rộng rãi. Đúng như Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết cho biết, chỉ sau đám cưới của con anh Trọng mới gửi Thiếp báo hỷ tới bạn bè. Tôi cũng là một người nhận được Thiếp báo hỷ như thế. Trong khi đó, khi hai con trai tôi cưới vợ, anh Trọng đều đến tận nhà tôi để mừng cho các cháu. Khi đó anh đã là Bí thư Thành ủy Hà Nội và là Chủ tịch Quốc hội. Đối với các bạn bè khác ở lớp tôi cũng vậy. Khi biết tin bố, mẹ, vợ hoặc chồng của các bạn qua đời hoặc khi các con của các bạn lấy vợ, gả chồng, biết tin, anh Trọng đều đến tận nhà chia buồn hoặc chia vui với bạn bè. Anh Trọng là thế, bao giờ cũng tử tế với mọi người.
Một lần, khi đang là Chủ tịch Quốc hội, ngồi cùng xe với bạn bè cùng lớp đại học, hầu hết là nhà văn, nhà báo, những người “biết nhiều chuyện trong xã hội”, về thăm nơi lớp học sơ tán trong thời gian chiến tranh chống Mỹ ở huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên, anh Trọng đã được nghe các bạn kể bao nhiêu chuyện tiếu lâm, đọc cả thơ ca hò vè về các hiện tượng tiêu cực trong xã hội. Đôi lúc anh cũng góp một vài chuyện vui cùng các bạn. Những lần được gặp anh ở nhà riêng hay đến thăm anh, tôi cũng đã nói với anh đủ mọi chuyện mà tôi biết được, kể cả tâm tư, nguyện vọng của bạn bè, của người dân đối với Đảng, với đất nước hiện nay. Bao giờ anh Trọng cũng lắng nghe và anh đều nói với tôi sẽ làm mọi việc để giữ được đất nước bình yên và ngày càng phát triển, đời sống của nhân dân ngày một tốt đẹp hơn. Anh biết cả những nỗi niềm và bức xúc của tôi cũng như nhiều người nhưng anh bảo phải giải quyết từng bước, không thể làm được ngay như nhiều người mong muốn.
Là một người bạn, ít nhiều hiểu về anh Nguyễn Phú Trọng tôi nghĩ trên cương vị mới, sau khi được Đại hội bầu tiếp tục giữ chức Tổng Bí thư của Đảng Khóa XII, anh Nguyễn Phú Trọng sẽ là người tiếp tục đưa đất nước tiến bước trên con đường đổi mới và phát triển, kể cả đổi mới và phát triển hệ thống chính trị như mọi người đang kỳ vọng hiện nay. Chúc anh sức khỏe, thành công.
Dương Đức Quảng
Con cái TBT Nguyễn Phú Trọng, CTN Trương Tấn Sang làm gì, ở đâu
Con cái TBT Nguyễn Phú Trọng, CTN Trương Tấn Sang làm gì, ở đâu?
Ông Sang và ông Trọng liệu có liêm khiết hơn các lãnh đạo khác?
Trong cuộc sống có câu “những con số biết nói”. Thật vậy, có khi chỉ thông qua một con số mà người đời biết được nhiều điều hay, dở. Tương tự, thông qua một cử chỉ, việc làm người ta hiểu được đâu là phải, trái. Cho đến thời điểm hiện tại, có lẽ trừ Ban Tổ chức Trung ương Đảng,Văn phòng Chủ tịch nước, Quốc hội và những người thân trong gia đình biết tường tận con cái của TBT Nguyễn Phú Trọng và CT nước Trương Tấn Sang quí danh là gì, bao nhiêu tuổi, đang làm gì ở đâu? Còn thì không mấy ai biết và trả lời chính xác được câu hỏi đặt ra ở trên.
Ai cũng biết ông Nguyễn Phú Trọng trước khi trở thành TBT từng là Bí thư Thành ủy Hà Nội, Chủ tịch Quốc hội; còn ông Trương Tấn Sang trước khi được Quốc hội bầu là CT nước từng là Bí thư Thành phố Hồ Chí Minh, Trưởng ban Kinh tế Trung ương, Thường trực Ban Bí thư. Ở những vị thế kinh qua như vậy, nếu ông Trọng, ông Sang ra tay tạo dựng cho con cái vào các chức danh Phó giám đốc rồi Giám đốc các ban, ngành (ở địa phương) để rồi tạo đà thăng tiến dần… hay Phó vụ trưởng, Vụ trưởng, Tổng Giám đốc một doanh nghiệp, thậm chí Thứ trưởng (các Bộ ngành ở Trung ương) chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Thực tế thì có khá nhiều VIP đã, đang làm như vậy rồi! Tổng BT Nguyễn Phú Trọng, CT nước Trương Tấn Sang đã không làm thế. Nếu con cái hai ông có những chức danh như đã điểm thì cả địa phương biết, cả ngành cả nước biết, thậm chí cả thế giới cũng tỏ.
Nghe nói, (người viết bài này chỉ nghe nói) con cái của TBT Nguyễn Phú Trọng, CT Trương Tấn Sang hiện đang là những công chức, doanh nghiệp bình thường. Cũng như chức danh rất khiêm tốn ấy, lại cũng nghe nói, con cái của hai ông sống rất từ tốn chứ không ngồi đâu, với ai cũng huyếnh hoáng lên “bố tớ là ông nọ ông kia”, thậm chí làm nhiều điều tai tiếng như con cái của nhiều vị ủy viên Trung ương hay Bộ trưởng nọ Bộ trưởng kia… Riêng về góc độ con cái, như vậy thật đáng khen và nể phục, chắc chắn họ là những người được học hành, giáo dục nề nếp, biết ứng xử với xã hội như thế nào…
Khác hẳn với TBT Nguyễn Phú Trọng và CT nước Trương Tấn Sang, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có mấy người con, họ tên đầy đủ, hiện đang làm gì, ở đâu thì ai cũng biết cả rồi. Còn quí tử của Chủ tịch Quốc hội đương nhiệm Nguyễn Sinh Hùng tên là Nguyễn Sinh Nhật Tân thì đang “được ủ” là Vụ trưởng Vụ Pháp chế Bộ Công thương, nghe nói là sẽ trở thành Thứ trưởng trong thời gian gần.
Hay như nguyên TBT Nông Đức Mạnh có cả một quá trình tạo ra đường quan lộ cho “thái tử” Nông Quốc Tuấn từ quan Trung ương đoàn sang làm Phó Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc đi luân chuyển để trở thành Bí thư tỉnh Bắc Giang và vào Trung ương như thế nào; rồi thì nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Kiểm tra Trung ương Nguyễn Văn Chi trước khi rời “ghế” còn kịp mặc cả “cấy” con trai là Nguyễn Xuân Anh vốn từ một phóng viên báo Thanh niên làng nhàng lộn ngược về quê làm quan chức quận ở Đà Nẵng bỗng chốc “đại nhảy vọt” vào Trung ương.
Ở cấp độ thấp hơn, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng Giám đốc Đài tiếng nói Việt Nam Vũ Văn Hiền trước khi “hạ cánh an toàn” còn kịp đặt con trai Vũ Minh Tuấn vào cái ghế Phó Tổng Giám đốc chính nhà đài của mình…
Còn nữa… nhưng mà thôi, chấm phá so sánh vài ba trường hợp như vậy đủ để nói rằng TBT Nguyễn Phú Trọng, CT nước Trương Tấn Sang đang là những nhà lãnh đạo có tư chất và nhân cách riêng thuộc diện “xưa nay hiếm” ở Việt Nam. Đúng như tên riêng – Các ông SANG TRỌNG đúng nghĩa!
Như thế, chắc chắn tại Hội nghị Trung ương VI diễn ra tới đây, 175 Ủy viên BCH Trung ương sẽ lấy đó là một trong những căn cứ sinh động, quan trọng để thể hiện chính kiến thông qua lá phiếu của mình trước vận mệnh của đất nước và của Đảng.
Ngày trước Tháng 10
Theo Blog Phạm Viết Đào
Ông Sang và ông Trọng liệu có liêm khiết hơn các lãnh đạo khác?
Trong cuộc sống có câu “những con số biết nói”. Thật vậy, có khi chỉ thông qua một con số mà người đời biết được nhiều điều hay, dở. Tương tự, thông qua một cử chỉ, việc làm người ta hiểu được đâu là phải, trái. Cho đến thời điểm hiện tại, có lẽ trừ Ban Tổ chức Trung ương Đảng,Văn phòng Chủ tịch nước, Quốc hội và những người thân trong gia đình biết tường tận con cái của TBT Nguyễn Phú Trọng và CT nước Trương Tấn Sang quí danh là gì, bao nhiêu tuổi, đang làm gì ở đâu? Còn thì không mấy ai biết và trả lời chính xác được câu hỏi đặt ra ở trên.
Ai cũng biết ông Nguyễn Phú Trọng trước khi trở thành TBT từng là Bí thư Thành ủy Hà Nội, Chủ tịch Quốc hội; còn ông Trương Tấn Sang trước khi được Quốc hội bầu là CT nước từng là Bí thư Thành phố Hồ Chí Minh, Trưởng ban Kinh tế Trung ương, Thường trực Ban Bí thư. Ở những vị thế kinh qua như vậy, nếu ông Trọng, ông Sang ra tay tạo dựng cho con cái vào các chức danh Phó giám đốc rồi Giám đốc các ban, ngành (ở địa phương) để rồi tạo đà thăng tiến dần… hay Phó vụ trưởng, Vụ trưởng, Tổng Giám đốc một doanh nghiệp, thậm chí Thứ trưởng (các Bộ ngành ở Trung ương) chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Thực tế thì có khá nhiều VIP đã, đang làm như vậy rồi! Tổng BT Nguyễn Phú Trọng, CT nước Trương Tấn Sang đã không làm thế. Nếu con cái hai ông có những chức danh như đã điểm thì cả địa phương biết, cả ngành cả nước biết, thậm chí cả thế giới cũng tỏ.
Nghe nói, (người viết bài này chỉ nghe nói) con cái của TBT Nguyễn Phú Trọng, CT Trương Tấn Sang hiện đang là những công chức, doanh nghiệp bình thường. Cũng như chức danh rất khiêm tốn ấy, lại cũng nghe nói, con cái của hai ông sống rất từ tốn chứ không ngồi đâu, với ai cũng huyếnh hoáng lên “bố tớ là ông nọ ông kia”, thậm chí làm nhiều điều tai tiếng như con cái của nhiều vị ủy viên Trung ương hay Bộ trưởng nọ Bộ trưởng kia… Riêng về góc độ con cái, như vậy thật đáng khen và nể phục, chắc chắn họ là những người được học hành, giáo dục nề nếp, biết ứng xử với xã hội như thế nào…
Khác hẳn với TBT Nguyễn Phú Trọng và CT nước Trương Tấn Sang, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có mấy người con, họ tên đầy đủ, hiện đang làm gì, ở đâu thì ai cũng biết cả rồi. Còn quí tử của Chủ tịch Quốc hội đương nhiệm Nguyễn Sinh Hùng tên là Nguyễn Sinh Nhật Tân thì đang “được ủ” là Vụ trưởng Vụ Pháp chế Bộ Công thương, nghe nói là sẽ trở thành Thứ trưởng trong thời gian gần.
Hay như nguyên TBT Nông Đức Mạnh có cả một quá trình tạo ra đường quan lộ cho “thái tử” Nông Quốc Tuấn từ quan Trung ương đoàn sang làm Phó Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc đi luân chuyển để trở thành Bí thư tỉnh Bắc Giang và vào Trung ương như thế nào; rồi thì nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Kiểm tra Trung ương Nguyễn Văn Chi trước khi rời “ghế” còn kịp mặc cả “cấy” con trai là Nguyễn Xuân Anh vốn từ một phóng viên báo Thanh niên làng nhàng lộn ngược về quê làm quan chức quận ở Đà Nẵng bỗng chốc “đại nhảy vọt” vào Trung ương.
Ở cấp độ thấp hơn, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng Giám đốc Đài tiếng nói Việt Nam Vũ Văn Hiền trước khi “hạ cánh an toàn” còn kịp đặt con trai Vũ Minh Tuấn vào cái ghế Phó Tổng Giám đốc chính nhà đài của mình…
Còn nữa… nhưng mà thôi, chấm phá so sánh vài ba trường hợp như vậy đủ để nói rằng TBT Nguyễn Phú Trọng, CT nước Trương Tấn Sang đang là những nhà lãnh đạo có tư chất và nhân cách riêng thuộc diện “xưa nay hiếm” ở Việt Nam. Đúng như tên riêng – Các ông SANG TRỌNG đúng nghĩa!
Như thế, chắc chắn tại Hội nghị Trung ương VI diễn ra tới đây, 175 Ủy viên BCH Trung ương sẽ lấy đó là một trong những căn cứ sinh động, quan trọng để thể hiện chính kiến thông qua lá phiếu của mình trước vận mệnh của đất nước và của Đảng.
Ngày trước Tháng 10
Theo Blog Phạm Viết Đào
THỬ SUY NGẪM: "có phải vì đam mê quyền lực"
Thường thì lẽ đời có câu" một người làm quan cả họ được nhờ,, quyền lực gắn liền với tiền tài. Nhưng với cụ Tổng, nghe đâu cả làng xã của cụ chưa nhờ được gì từ cái chức to vật vã của cụ. Con trai cụ chỉ là nhân viên văn phòng quèn sau bỏ ra làm thầu xây dựng, chạy đôn chạy đáo mưu sinh bằng từng hợp đồng xây dựng chứ chưa bao giờ dám mượn oai danh của bố để làm kinh tế, bởi đó là điều cụ tuyệt đối cấm. Vợ con cụ sống đơn giản mộc mạc như bao người dân khác, không có biệt phủ, xe hơi, tiêu tiền ngoại tệ như rác...
Nói thật, ở cái tuổi 70 của cụ, ai chả muốn sáng đánh cờ, chiều tập thể dục, thư thả vui vầy bên con cháu, chứ không phải ngày qua ngày tất bật việc triều chính, đêm về vắt tay lên trán suy nghĩ việc nước, nhóm củi đốt lò như cụ Tổng. Nhìn mái tóc bạc phơ của Cụ ai bảo là sướng? Khi mà những thế hệ cách mạng trung kiên lần lượt ra đi, vận nước chao đảo với những bầy sâu to sâu nhỏ, cụ tuy già nhưng phải lặng lẽ nhóm lò để cứu lấy cái thành quả mà biết bao thế hệ ông cha đã hi sinh xương máu mới giành được.
Giá như Đất nước không có sâu mọt, giá như thế hệ trẻ đảm đương được thì có lẽ một ông già 70 như cụ đã thanh thản cáo quan về quê rồi, như mong muốn của gia đình. Nhưng khổ thay, sâu vẫn còn nhiều, củi đốt mãi vẫn chưa hết. Và cụ biết niềm tin của dân mới bắt đầu được lấy lại, bây giờ cụ mà dừng công cuộc đốt lò, không khéo niềm tin đó lại tuột dốc. Không biết nói gì hơn, chỉ chúc cụ sức khỏe để tiếp tục lãnh sứ mệnh người đốt lò vĩ đại, dù có tiếng nhưng chả có miếng, như dân gian nói.
TỔNG BÍ THƯ GIỮ CHỨC CHỦ TỊCH NƯỚC: "CHUYỆN CŨ ĐÃ CÓ TỪ LÂU"!
TỔNG BÍ THƯ GIỮ CHỨC CHỦ TỊCH NƯỚC: "CHUYỆN CŨ ĐÃ CÓ TỪ LÂU"!
Lưu ý: Bài dài nên ai không chịu khó được có thể bỏ qua.
Trong tác phẩm Thà ít mà tốt (2-3-1923), V.I.Lê-nin đã nêu vấn đề thống nhất giữa cơ quan của Đảng Cộng sản cầm quyền với cơ quan chính quyền gồm 02 câu hỏi:
1.“Làm thế nào có thể kết hợp được một cơ quan đảng với một cơ quan chính quyền xô viết?”,
2.“Phải chăng sự kết hợp linh hoạt của yếu tố chính quyền với yếu tố đảng lại không phải là một nguồn sức mạnh phi thường trong chính sách của chúng ta?”
Trên thực tế, ở nước Nga và Liên Xô trước đây, người lãnh đạo cao nhất của Đảng cũng là người nắm chức vụ cao nhất của Nhà nước. V.I.Lê-nin, người lãnh đạo tối cao của Đảng đồng thời là Chủ tịch Hội đồng dân ủy (Chính phủ) từ 1917 đến 1924.
Thời kỳ 1924 – 1953, G.Sta-lin, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô đồng thời là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, Chủ tịch Hội đồng quốc phòng. Những năm 1953-1991, các Tổng Bí thư Đảng đều là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng hoặc Chủ tịch Xô-viết tối cao.
Còn về Trung Quốc, thì thời Mao Trạch Đông phải đến năm 1943 mới được bầu làm Chủ tịch Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc. Chức danh này vốn không phải là Tổng Bí thư (bên Trung Quốc gọi là Tổng Thư ký), đến năm 1982 mới bãi bỏ chức này và lập lại chức Tổng Bí thư (Thư ký). Mãi đến sau ngày 1 tháng 10 năm 1949, Mao Trạch Đông mới nắm thêm chức vụ Chủ tịch Chính phủ (từ năm 1954 mới gọi là Chủ tịch nước).
Tuy nhiên, từ năm 1959 thì Mao Trạch Đông không còn nắm giữ chức Chủ tịch nước nữa mà thay vào đó là Lưu Thiếu Kỳ (nắm đến năm 1968). Lúc này 02 chức vụ Chủ tịch đảng, Bí thư thứ nhất (Tổng Bí thư), Chủ tịch nước là 03 chức danh khác nhau do 03 người nắm giữ.
Phải từ năm sự kiện Thiên An Môn (1989) với sự ra đi của Tổng Bí thư Triệu Tử Dương thì việc Tổng Bí thư (Giang Trạch Dân) nắm chức Chủ tịch nước mới được Trung Quốc thực hiện nhưng thực chất phải đến thời tận năm 1993 tức phải 04 năm sau khi lên nắm chức Tổng Bí thư (Thư ký) thì Giang Trạch Dân mới trở thành Chủ tịch nước Trung Hoa.
Và tất nhiên, từ Hồ Cẩm Đào trở đi thì việc Tổng Bí thư (Thư ký) nắm chức Chủ tịch nước Trung Hoa mới trở thành tiền lệ được thực hiện.
Như vậy có thể nói, Trung Quốc thực hiện việc người đứng đầu Đảng và Nhà nước chỉ mới thực hiện từ năm 1993 cho đến nay, còn thời kỳ trước chỉ duy có Mao Trạch Đông là tạm thời nắm chức Chủ tịch sau khi Trung Quốc lập nước khoảng 01 nhiệm kỳ, chủ yếu thời kỳ này là giai đoạn đầu nên chưa có người phù hợp nắm giữ, cũng như ở Việt Nam giai đoạn đầu thì Chủ tịch Hồ Chí Minh kiêm luôn chức Thủ tướng.
Ngoài Trung Quốc sau năm 1991, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản đồng thời là Chủ tịch Quân ủy Trung ương và Chủ tịch nước. Thì trước đó các quốc gia kiên định XHCN đã thực hiện việc "01 người nắm giữ 02 chức vụ" này như:
1. Cu-ba, Bí thư thứ nhất Trung ương Đảng là Chủ tịch Hội đồng Nhà nước và Hội đồng Bộ trưởng.
2. Lào, Tổng Bí thư đồng thời là Chủ tịch nước, Bí thư Tỉnh ủy đồng thời là Tỉnh trưởng.
Còn nói về thế giới Tư Bản hay Quân Chủ thì nhiều quốc gia trên thế giới trong đó có cả ở Châu Á nói chung và Đông Nam Á nói riêng lãnh đạo Đảng cầm quyền trực tiếp nắm bộ máy nhà nước, như:
1. Tổng Thư ký Đảng cầm quyền Singapore đương nhiên là Thủ tướng Chính phủ.
2. Chủ tịch Đảng Dân chủ tự do cầm quyền ở Nhật Bản đồng thời đứng đầu nội các.
3. Chủ tịch Đảng Nhân dân Cambodia đồng thời là Thủ tướng Chính phủ.
4. Nhiều nước ở châu Âu và các khu vực khác trên thế giới cũng được tổ chức tương tự. Ví dự như: Đức, Anh...
Rõ ràng việc "nhất thể hóa" chức vụ của Đảng cầm quyền với chức vụ Nhà nước là cách thức tổ chức mang tính phổ biến trên thế giới vừa củng cố vị thế của Đảng chính trị cầm quyền, vừa tăng cường trách nhiệm quản lý của Nhà nước.
Ở Việt Nam, ngày 16 tháng 8 năm 1945, Tổng bộ Việt Minh triệu tập Đại hội quốc dân tại Tân Trào (Tuyên Quang), cử ra Ủy ban dân tộc giải phóng tức Chính phủ lâm thời, do Hồ Chí Minh làm Chủ tịch. Và từ tháng 2-1951 là Chủ tịch Ban Chấp hành Trung ương Đảng (Chủ tịch Đảng).
Đó là chưa kể từ năm 1941, sau 30 năm ra đi tìm đường cứu nước thì Nguyễn Ái Quốc về Việt Nam và trở thành lãnh đạo của Cách Mạng Việt Nam, mặc dù lúc này Tổng Bí thư là Trường Chinh nhưng mọi quyết định hoạt động của Đảng đều phải thông qua Hồ Chí Minh (danh xưng từ 1942).
Như vậy, trên thực tế từ năm 1941 đến hết cuộc đời của Chủ tịch Hồ Chí Minh (năm 1969) thì Người đã là người đứng đầu Đảng, Nhà nước.
Trong thời kỳ từ năm 1941 đến 1969, dưới sự lãnh đạo tối cao của Chủ tịch Hồ Chí Minh (nắm giữ 02 chức vụ Đảng, Nhà nước) đã cho thấy 01 thời đại huy hoàng của lịch sử Việt Nam, như:
1. Giành lại Độc Lập, Tự Do cho Dân tộc, Đất nước.
2. Tiệt hạ những thế lực chống phá là người Việt (thân Trung Hoa Dân Quốc - Quốc Dân đảng), lãnh đạo cuộc Kháng chiến trường kỳ 9 năm chống Pháp.
3. Diệt giặc DỐT, diệt giặc ĐÓI.
4. Thực hiện Đoàn kết dân tộc, Đoàn kết tôn giáo:
Ví dụ như: Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Văn Huyên, Hoàng Tích Trí, Vũ Đình Hòe, Chu Bá Phương, Nguyễn Văn Tố, Bồ Xuân Luật, Phan Anh, Hoàng Minh Giám... vốn là những người trí thức, sỹ phu yêu nước nhưng không thân với Việt Minh, thậm chí là từng ghét Cộng sản (do phế truất triều Nguyễn) nhưng rồi vẫn ra giúp sức cho Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, nhất là cụ Huỳnh Thúc Kháng còn năm Quyền Chủ tịch nước khi Chủ tịch Hồ Chí Minh sang Pháp năm 1946.
Về Tôn giáo thì: Linh mục Trần Tam Tĩnh có nhận định: "Cụ Hồ Chí Minh rất thành thật tôn trọng tín ngưỡng và tin tưởng người Công giáo. Không có một dấu hiệu nào cho phép trách được rằng, Người nói dối". Chưa kể khá đông đồng bào Công giáo chân chính cũng đã tham gia vào 02 cuộc kháng chiến chống Pháp, Mỹ-Ngụy.
Có thể nói thời kỳ Hồ Chí Minh là thời kỳ Đoàn Kết Dân Tộc nhất.
5. Năm 1958, ở Miền Bắc đã sản xuất được mẫu ô-tô 4 chỗ thử nghiệm đầu tiên "Made in Vietnam" với sự nội địa hóa hơn 70% mang số hiệu QS-000001.
6. Về Kinh tế (chỉ nói trước năm 1963, vì sau năm đó là chiến tranh phá hoại) thì:
- Giai đoạn đầu tiên là 1955-1963, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa có mức tăng trưởng kinh tế cao (GDP bình quân đầu người tăng 1,7 lần). Giai đoạn thứ 2 là năm 1964 tới 1975, kinh tế Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tăng trưởng bấp bênh bởi sự đánh phá của Hoa Kỳ cho đến khi chiến tranh kết thúc.
- Đến năm 1957, miền Bắc đã có gần 460.000 người tham gia sản xuất thủ công nghiệp (gấp 2 lần số thợ thủ công năm 1941, là năm phát triển cao nhất thời Pháp thuộc); cung cấp 58,8% sản phẩm tiêu dùng trong nước.
- Đến cuối năm 1957, toàn miền Bắc đã khôi phục được 681 km đường sắt, khôi phục và xây dựng thêm 10.607 km đường ô tô. Các bến cảng (Hải Phòng, Hòn Gai, Cẩm Phả, Bến Thủy) được tu sửa và mở rộng, góp phần rất quan trọng trong giao lưu hàng hoá, phục hồi kinh tế.
- Năm 1957, mức sản xuất công nghiệp miền Bắc đã vượt đến 2,7 lần mức sản xuất trong năm 1955 và khôi phục lại được mức sản xuất cao nhất thời Pháp thuộc (năm 1938). Tổng sản lượng công nghiệp trong thời kỳ 1955-60 ước tính tăng 37% mỗi năm.
- Tính chung, sản lượng công nghiệp nặng năm 1965 tăng 3 lần so với 1960, công nghiệp quốc doanh chiếm tỷ trọng 93% tổng giá trị sản lượng công nghiệp miền Bắc. Công nghiệp nhẹ và thủ công nghiệp giải quyết 80% nhu cầu hàng tiêu dùng thiết yếu của nhân dân. Xây dựng 100 cơ sở sản xuất mới và nhiều nhà máy, khu công nghiệp được mở rộng. Đến năm 1965 đã xây dựng được 1.132 xí nghiệp công nghiệp quốc doanh nâng tổng điện lực cung cấp cao hơn 3,4 lần.
Xét riêng giai đoạn 1960-1975 thì ngoài công nghệ nặng như than, điện lực, gang sắt tăng 2-8 lần.
Tính tổng giai đoạn 1955-1975 thì giá trị tổng sản lượng công nghiệp năm 1975 tăng gấp 16,6 lần năm 1955, bình quân tăng mỗi năm 14,7%. Hầu hết các sản phẩm công nghiệp tính bình quân đầu người năm 1975 đã đạt mức cao hơn nhiều so với năm 1955, trong đó: điện gấp 13,8 lần, than 4,8 lần, xi măng 25,2 lần, giấy 14,5 lần, vải 4,8 lần, đường 4 lần. Năm 1975 miền Bắc đã có 1.335 xí nghiệp công nghiệp quốc doanh, tăng 323 xí nghiệp so với năm 1960. Vị trí của công nghiệp trong tổng sản phẩm xã hội tăng từ 32,7% năm 1960 lên 42,6% năm 1975; thu nhập quốc dân từ 18,2% lên 28,7% trong 15 năm tương ứng.
7. Mậu dịch quốc nội
- Tổng mức bán lẻ hàng hóa xã hội năm 1975 so với năm 1955 tăng gấp 7,8 lần; kim ngạch xuất khẩu tăng 21,3 lần; kim ngạch nhập khẩu tăng 11,8 lần. Tỷ lệ xuất khẩu so với nhập khẩu tăng từ 9,1% năm 1945 lên 17,0% năm 1955; riêng thời kỳ 1958-1964 đạt tỷ lệ 63,7%.
- Lấy năm 1957 làm gốc so sánh, Quỹ tiêu dùng nhân dân tính bình quân đầu người đã tăng 82,8%; thu nhập bình quân đầu người của gia đình công nhân viên chức tăng 48,5%; của gia đình xã viên hợp tác xã nông nghiệp tăng 73,8%.
**** Nguyên do, không tính từ năm 1964 vì:
Bắt đầu từ năm 1964, Hoa Kỳ bắt đầu tiến hành chiến tranh không quân và hải quân chống Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Cuộc chiến tranh được Mĩ tiến hành chủ yếu bằng không quân và một bộ phận hải quân. Thiệt hại vật chất Hoa Kỳ gây ra là rất lớn. Ước tính của Hoa Kỳ cho biết trong 4 năm của Chiến dịch Sấm Rền (1964 - đầu 1968), họ đã phá hủy lượng vật chất trị giá khoảng trên 600 triệu USD, tức mỗi năm khoảng 25% GDP của toàn miền Bắc đã bị Mỹ phá hủy. Hầu hết cầu cống quan trọng và toàn bộ 6 tuyến đường sắt bị đánh hỏng. Phải đến giữa năm 1974, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mới xây dựng lại được nền kinh tế với tổng sản lượng bằng mức năm 1965.
---------------
Như vậy, có thể thấy dưới thời kỳ Chủ tịch Hồ Chí Minh nắm giữ 02 chức vụ cao nhất của Đảng, Nhà nước là thời kỳ mà Việt Nam (cụ thể là miền bắc) đã có sự phát triển vượt bậc về nhiều mặt. Điều đó cho thấy sự ưu việt của việc "tập trung quyền lực" về 01 người nhưng không bỏ qua sự Lãnh đạo chung của Tập thể (BCH Trung Ương Đảng), là sự phát huy tối đa của chủ trương "Tập thể lãnh đạo, Cá nhân phụ trách" cũng cho thấy việc "Dân chủ tập chung" được thực hiện 01 cách rõ ràng và nhất quán khi Chủ tịch Đảng vừa là người đề ra đường lối, chủ trương vừa là người điều hành, chỉ đạo việc thực hiện. Việc này đảm bảo tính ổn định và lâu dài tránh việc "trên bảo, dưới không nghe" hay "trên bảo một đằng, dưới làm một nẻo".
Có thể nhìn thấy bài học rõ nhất là Trung Quốc, sau năm 1954 khi Mao Trạch Đông không nắm chức Chủ tịch nước nữa thì những chủ trương mà Mao đưa ra như "Đại Nhảy vọt, Cách Mạng văn Hóa Vô Sản" đều bị biến tấu và bị lũng đoạn thành cuộc chiến "Quyền Lực" gây nên nhiều khủng hoảng, sóng gió... và tất nhiên tội lỗi đều phải nêu Mao đầu tiên bởi ông ta là người đề ra, còn người thực hiện thì chả mấy ai quan tâm đâu.
và cũng phải đến sau khi Tổng Bí thư Triệu Tử Dương chả thể làm gì để dẹp sạch Thiên An Môn (lúc này Tổng Bí thư không có thực quyền Chính phủ) thì Trung Quốc mới nhận ra việc Lênin (Liên Xô) đã đúng khi "Người" đứng đầu Đảng cũng phải là "Người" đứng đầu Nhà nước. Và cũng từ đó Trung Quốc bắt đầu đi lại con đường mà Lênin đã chỉ ra từ năm 1923.
Còn nói về các nước như Lào, Cuba là 02 quốc gia đã thực hiện việc này từ lâu hơn thì có thể thấy tình hình chính trị của 02 quốc gia này cực kỳ ổn định có khi giờ còn hơn Việt Nam, trong đó về nhiều mặt (Y học, Thủ công nghiệp...) thì cả Cuba và Lào đều có sự phát triển và bảo toàn tốt hơn Việt Nam.
Còn nói về các quốc gia không phải XHCN như Singapore, Pháp, Anh.. thì việc người đứng đầu Chính phủ cũng là người đứng đầu Đảng cầm quyền đã cho thấy sự ưu việt trong điều hành Đất nước ra sao. Nếu nói 01 ví dụ hơi ngoài 01 tí thì nhìn nước Mỹ hiện nay, Donald Trump tuy là Tổng thống Mỹ nhưng lại không phải là Chủ tịch đảng Cộng hòa cho nên ngay chính trong nội bộ đảng này cũng rất là lộn xộn.
Từ đó kết lại:
Việc hiện nay ở Việt Nam hiện giờ xu hướng Tổng Bí thư nắm giữ chức Chủ tịch nước không phải là chuyện lạ mà trước đây đã từng có và còn được thực hiện trước cả Trung Quốc từ lâu, việc này là sự học tập và thực hiện theo cách thức điều hành Nhà nước Soviet mà Lênin đã thực hiện ở Liên Xô. Cần lưu ý rằng Nước ta lấy Chủ nghĩa Mác - Lênin làm nền tảng lý luận chính trị và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng chính trị.
Và cả Lênin lẫn Chủ tịch Hồ Chí Minh đều tuân thủ triệt để việc "01 người năm giữ 02 chức vụ.
Lưu ý: Bài dài nên ai không chịu khó được có thể bỏ qua.
Trong tác phẩm Thà ít mà tốt (2-3-1923), V.I.Lê-nin đã nêu vấn đề thống nhất giữa cơ quan của Đảng Cộng sản cầm quyền với cơ quan chính quyền gồm 02 câu hỏi:
1.“Làm thế nào có thể kết hợp được một cơ quan đảng với một cơ quan chính quyền xô viết?”,
2.“Phải chăng sự kết hợp linh hoạt của yếu tố chính quyền với yếu tố đảng lại không phải là một nguồn sức mạnh phi thường trong chính sách của chúng ta?”
Trên thực tế, ở nước Nga và Liên Xô trước đây, người lãnh đạo cao nhất của Đảng cũng là người nắm chức vụ cao nhất của Nhà nước. V.I.Lê-nin, người lãnh đạo tối cao của Đảng đồng thời là Chủ tịch Hội đồng dân ủy (Chính phủ) từ 1917 đến 1924.
Thời kỳ 1924 – 1953, G.Sta-lin, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô đồng thời là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, Chủ tịch Hội đồng quốc phòng. Những năm 1953-1991, các Tổng Bí thư Đảng đều là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng hoặc Chủ tịch Xô-viết tối cao.
Còn về Trung Quốc, thì thời Mao Trạch Đông phải đến năm 1943 mới được bầu làm Chủ tịch Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc. Chức danh này vốn không phải là Tổng Bí thư (bên Trung Quốc gọi là Tổng Thư ký), đến năm 1982 mới bãi bỏ chức này và lập lại chức Tổng Bí thư (Thư ký). Mãi đến sau ngày 1 tháng 10 năm 1949, Mao Trạch Đông mới nắm thêm chức vụ Chủ tịch Chính phủ (từ năm 1954 mới gọi là Chủ tịch nước).
Tuy nhiên, từ năm 1959 thì Mao Trạch Đông không còn nắm giữ chức Chủ tịch nước nữa mà thay vào đó là Lưu Thiếu Kỳ (nắm đến năm 1968). Lúc này 02 chức vụ Chủ tịch đảng, Bí thư thứ nhất (Tổng Bí thư), Chủ tịch nước là 03 chức danh khác nhau do 03 người nắm giữ.
Phải từ năm sự kiện Thiên An Môn (1989) với sự ra đi của Tổng Bí thư Triệu Tử Dương thì việc Tổng Bí thư (Giang Trạch Dân) nắm chức Chủ tịch nước mới được Trung Quốc thực hiện nhưng thực chất phải đến thời tận năm 1993 tức phải 04 năm sau khi lên nắm chức Tổng Bí thư (Thư ký) thì Giang Trạch Dân mới trở thành Chủ tịch nước Trung Hoa.
Và tất nhiên, từ Hồ Cẩm Đào trở đi thì việc Tổng Bí thư (Thư ký) nắm chức Chủ tịch nước Trung Hoa mới trở thành tiền lệ được thực hiện.
Như vậy có thể nói, Trung Quốc thực hiện việc người đứng đầu Đảng và Nhà nước chỉ mới thực hiện từ năm 1993 cho đến nay, còn thời kỳ trước chỉ duy có Mao Trạch Đông là tạm thời nắm chức Chủ tịch sau khi Trung Quốc lập nước khoảng 01 nhiệm kỳ, chủ yếu thời kỳ này là giai đoạn đầu nên chưa có người phù hợp nắm giữ, cũng như ở Việt Nam giai đoạn đầu thì Chủ tịch Hồ Chí Minh kiêm luôn chức Thủ tướng.
Ngoài Trung Quốc sau năm 1991, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản đồng thời là Chủ tịch Quân ủy Trung ương và Chủ tịch nước. Thì trước đó các quốc gia kiên định XHCN đã thực hiện việc "01 người nắm giữ 02 chức vụ" này như:
1. Cu-ba, Bí thư thứ nhất Trung ương Đảng là Chủ tịch Hội đồng Nhà nước và Hội đồng Bộ trưởng.
2. Lào, Tổng Bí thư đồng thời là Chủ tịch nước, Bí thư Tỉnh ủy đồng thời là Tỉnh trưởng.
Còn nói về thế giới Tư Bản hay Quân Chủ thì nhiều quốc gia trên thế giới trong đó có cả ở Châu Á nói chung và Đông Nam Á nói riêng lãnh đạo Đảng cầm quyền trực tiếp nắm bộ máy nhà nước, như:
1. Tổng Thư ký Đảng cầm quyền Singapore đương nhiên là Thủ tướng Chính phủ.
2. Chủ tịch Đảng Dân chủ tự do cầm quyền ở Nhật Bản đồng thời đứng đầu nội các.
3. Chủ tịch Đảng Nhân dân Cambodia đồng thời là Thủ tướng Chính phủ.
4. Nhiều nước ở châu Âu và các khu vực khác trên thế giới cũng được tổ chức tương tự. Ví dự như: Đức, Anh...
Rõ ràng việc "nhất thể hóa" chức vụ của Đảng cầm quyền với chức vụ Nhà nước là cách thức tổ chức mang tính phổ biến trên thế giới vừa củng cố vị thế của Đảng chính trị cầm quyền, vừa tăng cường trách nhiệm quản lý của Nhà nước.
Ở Việt Nam, ngày 16 tháng 8 năm 1945, Tổng bộ Việt Minh triệu tập Đại hội quốc dân tại Tân Trào (Tuyên Quang), cử ra Ủy ban dân tộc giải phóng tức Chính phủ lâm thời, do Hồ Chí Minh làm Chủ tịch. Và từ tháng 2-1951 là Chủ tịch Ban Chấp hành Trung ương Đảng (Chủ tịch Đảng).
Đó là chưa kể từ năm 1941, sau 30 năm ra đi tìm đường cứu nước thì Nguyễn Ái Quốc về Việt Nam và trở thành lãnh đạo của Cách Mạng Việt Nam, mặc dù lúc này Tổng Bí thư là Trường Chinh nhưng mọi quyết định hoạt động của Đảng đều phải thông qua Hồ Chí Minh (danh xưng từ 1942).
Như vậy, trên thực tế từ năm 1941 đến hết cuộc đời của Chủ tịch Hồ Chí Minh (năm 1969) thì Người đã là người đứng đầu Đảng, Nhà nước.
Trong thời kỳ từ năm 1941 đến 1969, dưới sự lãnh đạo tối cao của Chủ tịch Hồ Chí Minh (nắm giữ 02 chức vụ Đảng, Nhà nước) đã cho thấy 01 thời đại huy hoàng của lịch sử Việt Nam, như:
1. Giành lại Độc Lập, Tự Do cho Dân tộc, Đất nước.
2. Tiệt hạ những thế lực chống phá là người Việt (thân Trung Hoa Dân Quốc - Quốc Dân đảng), lãnh đạo cuộc Kháng chiến trường kỳ 9 năm chống Pháp.
3. Diệt giặc DỐT, diệt giặc ĐÓI.
4. Thực hiện Đoàn kết dân tộc, Đoàn kết tôn giáo:
Ví dụ như: Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Văn Huyên, Hoàng Tích Trí, Vũ Đình Hòe, Chu Bá Phương, Nguyễn Văn Tố, Bồ Xuân Luật, Phan Anh, Hoàng Minh Giám... vốn là những người trí thức, sỹ phu yêu nước nhưng không thân với Việt Minh, thậm chí là từng ghét Cộng sản (do phế truất triều Nguyễn) nhưng rồi vẫn ra giúp sức cho Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, nhất là cụ Huỳnh Thúc Kháng còn năm Quyền Chủ tịch nước khi Chủ tịch Hồ Chí Minh sang Pháp năm 1946.
Về Tôn giáo thì: Linh mục Trần Tam Tĩnh có nhận định: "Cụ Hồ Chí Minh rất thành thật tôn trọng tín ngưỡng và tin tưởng người Công giáo. Không có một dấu hiệu nào cho phép trách được rằng, Người nói dối". Chưa kể khá đông đồng bào Công giáo chân chính cũng đã tham gia vào 02 cuộc kháng chiến chống Pháp, Mỹ-Ngụy.
Có thể nói thời kỳ Hồ Chí Minh là thời kỳ Đoàn Kết Dân Tộc nhất.
5. Năm 1958, ở Miền Bắc đã sản xuất được mẫu ô-tô 4 chỗ thử nghiệm đầu tiên "Made in Vietnam" với sự nội địa hóa hơn 70% mang số hiệu QS-000001.
6. Về Kinh tế (chỉ nói trước năm 1963, vì sau năm đó là chiến tranh phá hoại) thì:
- Giai đoạn đầu tiên là 1955-1963, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa có mức tăng trưởng kinh tế cao (GDP bình quân đầu người tăng 1,7 lần). Giai đoạn thứ 2 là năm 1964 tới 1975, kinh tế Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tăng trưởng bấp bênh bởi sự đánh phá của Hoa Kỳ cho đến khi chiến tranh kết thúc.
- Đến năm 1957, miền Bắc đã có gần 460.000 người tham gia sản xuất thủ công nghiệp (gấp 2 lần số thợ thủ công năm 1941, là năm phát triển cao nhất thời Pháp thuộc); cung cấp 58,8% sản phẩm tiêu dùng trong nước.
- Đến cuối năm 1957, toàn miền Bắc đã khôi phục được 681 km đường sắt, khôi phục và xây dựng thêm 10.607 km đường ô tô. Các bến cảng (Hải Phòng, Hòn Gai, Cẩm Phả, Bến Thủy) được tu sửa và mở rộng, góp phần rất quan trọng trong giao lưu hàng hoá, phục hồi kinh tế.
- Năm 1957, mức sản xuất công nghiệp miền Bắc đã vượt đến 2,7 lần mức sản xuất trong năm 1955 và khôi phục lại được mức sản xuất cao nhất thời Pháp thuộc (năm 1938). Tổng sản lượng công nghiệp trong thời kỳ 1955-60 ước tính tăng 37% mỗi năm.
- Tính chung, sản lượng công nghiệp nặng năm 1965 tăng 3 lần so với 1960, công nghiệp quốc doanh chiếm tỷ trọng 93% tổng giá trị sản lượng công nghiệp miền Bắc. Công nghiệp nhẹ và thủ công nghiệp giải quyết 80% nhu cầu hàng tiêu dùng thiết yếu của nhân dân. Xây dựng 100 cơ sở sản xuất mới và nhiều nhà máy, khu công nghiệp được mở rộng. Đến năm 1965 đã xây dựng được 1.132 xí nghiệp công nghiệp quốc doanh nâng tổng điện lực cung cấp cao hơn 3,4 lần.
Xét riêng giai đoạn 1960-1975 thì ngoài công nghệ nặng như than, điện lực, gang sắt tăng 2-8 lần.
Tính tổng giai đoạn 1955-1975 thì giá trị tổng sản lượng công nghiệp năm 1975 tăng gấp 16,6 lần năm 1955, bình quân tăng mỗi năm 14,7%. Hầu hết các sản phẩm công nghiệp tính bình quân đầu người năm 1975 đã đạt mức cao hơn nhiều so với năm 1955, trong đó: điện gấp 13,8 lần, than 4,8 lần, xi măng 25,2 lần, giấy 14,5 lần, vải 4,8 lần, đường 4 lần. Năm 1975 miền Bắc đã có 1.335 xí nghiệp công nghiệp quốc doanh, tăng 323 xí nghiệp so với năm 1960. Vị trí của công nghiệp trong tổng sản phẩm xã hội tăng từ 32,7% năm 1960 lên 42,6% năm 1975; thu nhập quốc dân từ 18,2% lên 28,7% trong 15 năm tương ứng.
7. Mậu dịch quốc nội
- Tổng mức bán lẻ hàng hóa xã hội năm 1975 so với năm 1955 tăng gấp 7,8 lần; kim ngạch xuất khẩu tăng 21,3 lần; kim ngạch nhập khẩu tăng 11,8 lần. Tỷ lệ xuất khẩu so với nhập khẩu tăng từ 9,1% năm 1945 lên 17,0% năm 1955; riêng thời kỳ 1958-1964 đạt tỷ lệ 63,7%.
- Lấy năm 1957 làm gốc so sánh, Quỹ tiêu dùng nhân dân tính bình quân đầu người đã tăng 82,8%; thu nhập bình quân đầu người của gia đình công nhân viên chức tăng 48,5%; của gia đình xã viên hợp tác xã nông nghiệp tăng 73,8%.
**** Nguyên do, không tính từ năm 1964 vì:
Bắt đầu từ năm 1964, Hoa Kỳ bắt đầu tiến hành chiến tranh không quân và hải quân chống Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Cuộc chiến tranh được Mĩ tiến hành chủ yếu bằng không quân và một bộ phận hải quân. Thiệt hại vật chất Hoa Kỳ gây ra là rất lớn. Ước tính của Hoa Kỳ cho biết trong 4 năm của Chiến dịch Sấm Rền (1964 - đầu 1968), họ đã phá hủy lượng vật chất trị giá khoảng trên 600 triệu USD, tức mỗi năm khoảng 25% GDP của toàn miền Bắc đã bị Mỹ phá hủy. Hầu hết cầu cống quan trọng và toàn bộ 6 tuyến đường sắt bị đánh hỏng. Phải đến giữa năm 1974, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mới xây dựng lại được nền kinh tế với tổng sản lượng bằng mức năm 1965.
---------------
Như vậy, có thể thấy dưới thời kỳ Chủ tịch Hồ Chí Minh nắm giữ 02 chức vụ cao nhất của Đảng, Nhà nước là thời kỳ mà Việt Nam (cụ thể là miền bắc) đã có sự phát triển vượt bậc về nhiều mặt. Điều đó cho thấy sự ưu việt của việc "tập trung quyền lực" về 01 người nhưng không bỏ qua sự Lãnh đạo chung của Tập thể (BCH Trung Ương Đảng), là sự phát huy tối đa của chủ trương "Tập thể lãnh đạo, Cá nhân phụ trách" cũng cho thấy việc "Dân chủ tập chung" được thực hiện 01 cách rõ ràng và nhất quán khi Chủ tịch Đảng vừa là người đề ra đường lối, chủ trương vừa là người điều hành, chỉ đạo việc thực hiện. Việc này đảm bảo tính ổn định và lâu dài tránh việc "trên bảo, dưới không nghe" hay "trên bảo một đằng, dưới làm một nẻo".
Có thể nhìn thấy bài học rõ nhất là Trung Quốc, sau năm 1954 khi Mao Trạch Đông không nắm chức Chủ tịch nước nữa thì những chủ trương mà Mao đưa ra như "Đại Nhảy vọt, Cách Mạng văn Hóa Vô Sản" đều bị biến tấu và bị lũng đoạn thành cuộc chiến "Quyền Lực" gây nên nhiều khủng hoảng, sóng gió... và tất nhiên tội lỗi đều phải nêu Mao đầu tiên bởi ông ta là người đề ra, còn người thực hiện thì chả mấy ai quan tâm đâu.
và cũng phải đến sau khi Tổng Bí thư Triệu Tử Dương chả thể làm gì để dẹp sạch Thiên An Môn (lúc này Tổng Bí thư không có thực quyền Chính phủ) thì Trung Quốc mới nhận ra việc Lênin (Liên Xô) đã đúng khi "Người" đứng đầu Đảng cũng phải là "Người" đứng đầu Nhà nước. Và cũng từ đó Trung Quốc bắt đầu đi lại con đường mà Lênin đã chỉ ra từ năm 1923.
Còn nói về các nước như Lào, Cuba là 02 quốc gia đã thực hiện việc này từ lâu hơn thì có thể thấy tình hình chính trị của 02 quốc gia này cực kỳ ổn định có khi giờ còn hơn Việt Nam, trong đó về nhiều mặt (Y học, Thủ công nghiệp...) thì cả Cuba và Lào đều có sự phát triển và bảo toàn tốt hơn Việt Nam.
Còn nói về các quốc gia không phải XHCN như Singapore, Pháp, Anh.. thì việc người đứng đầu Chính phủ cũng là người đứng đầu Đảng cầm quyền đã cho thấy sự ưu việt trong điều hành Đất nước ra sao. Nếu nói 01 ví dụ hơi ngoài 01 tí thì nhìn nước Mỹ hiện nay, Donald Trump tuy là Tổng thống Mỹ nhưng lại không phải là Chủ tịch đảng Cộng hòa cho nên ngay chính trong nội bộ đảng này cũng rất là lộn xộn.
Từ đó kết lại:
Việc hiện nay ở Việt Nam hiện giờ xu hướng Tổng Bí thư nắm giữ chức Chủ tịch nước không phải là chuyện lạ mà trước đây đã từng có và còn được thực hiện trước cả Trung Quốc từ lâu, việc này là sự học tập và thực hiện theo cách thức điều hành Nhà nước Soviet mà Lênin đã thực hiện ở Liên Xô. Cần lưu ý rằng Nước ta lấy Chủ nghĩa Mác - Lênin làm nền tảng lý luận chính trị và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng chính trị.
Và cả Lênin lẫn Chủ tịch Hồ Chí Minh đều tuân thủ triệt để việc "01 người năm giữ 02 chức vụ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)