GỬI CÔ GIÁO HÀ TĨNH
Nếu đất nước mình bốn ngàn năm không lớn
Thì bây giờ em chẳng thể gọi tên
Nếu dân tộc đớn hèn như em nghĩ
Thì còn đâu dải bờ cõi nối liền nhau
Em đã quên những bài ca bất tử
Cha ông ta đã bao lần đánh bại Nguyên mông
Em đã quên máu trào điện biên phủ năm nào
Để Việt Nam thế giới phải cúi đầu
Em đã quên triệu người trong lòng đất
Để hôm nay Tổ quốc ngẩng cao đầu
Em đã quên bao linh hồn bất tử
Đang nằm sâu trong lòng biển cả
Sao không hỏi mình làm gì cho đất nước?
Mà lại trao câu hỏi ấy cho người
Dân tộc này không bao giờ chết được
Những đứa con muốn đời bất tử
Vẫn ngàn năm trong đất mẹ anh hùng
Đất nước mình có gì lạ đâu em
Mỗi đứa trẻ sinh ra vẫn ấm vành môi, ngọt sữa
Di sản của ông cha ta vẫn được lưu truyền
Đứng trước năm châu không hổ thẹn cúi đầu
Đất nước mình rồi sẽ về đâu ư?
Sẽ đứng vững dù can qua, bão tố
Yêu đất nước, em chuyên tâm dạy dỗ
Góp sức mình xây đất nước nghe em
Đất nước mình không ngộ lắm đâu em
Ai đi xa luôn dạt dào nỗi nhớ
Là dân Việt thì lòng ai không trăn trở
Ai lại không nặng nợ với non sông
Em có biết đất nước về đâu không?
Khi lòng người vẫn nhỏ nhen ganh tị
Đem hận thù đê hèn và ích kỷ
Gieo vào lòng thế hệ trẻ hôm nay
Đất nước mình không ngộ lắm đâu em
Anh vẫn nhớ những ngày đói nghèo, kham khổ
Chuyện áo cơm nên dang dở học hành
Của ngày đầu đất nước lầm than
Đất nước mình không buồn thế đâu em
Đói khổ đắng cay nó cũng đã qua rồi
Em hãy tin một ngày mai tươi sáng
Xin cháu ta sẽ ngẩng cao đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét