Tìm kiếm

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2019

Tôi có người bạn lính đã mất. Anh để lại một tập thơ chép tay chưa xuất bản. Chúng tôi đánh máy theo sổ tay của anh, nhân bản và truyền nhau đọc. Tôi yêu thơ của bạn tôi vì qua đó, anh đã nhắc lại cả một thời Trai trẻ của chúng tôi; Những năm tháng Dân Ta  dường như dồn Tổng lực vào cho cuộc chiến Giữ Nước. Chúng tôi đã đưa thơ của anh lên các trang lính (http://ccb1040.blogspot.com/2013/ của Lính Đại học Cơ điện và trang FB - Lính 6971). Hôm nay đưa lên trang nhà bài thứ nhất của anh với mong ước rằng Tình cảm của lứa tuổi U70 đến được với các bạn ở nhiều lứa tuổi khác nhau, và nhất là với các bạn Thanh Niên...
Nếu các bạn không vui, cho tôi xin lỗi. Nếu các bạn đồng cảm, tôi xin phép thay mặt Lê Anh Quốc chia sẻ tiếp...

KHOẢNG TRỜI NGƯỜI LÍNH

Chương 1 : KHÚC DẠO ĐẦU

Thế hệ chúng tôi chưa kịp lớn lên
Bom đạn Mỹ xé rách trời, nát đất.
Vừa buông nách đứa em bé nhất
Trên đầu mình
Già dặn khoảng trời xanh.

Thế hệ chúng tôi- Thế hệ chiến tranh.
Hoa lau trắng những ngày tiễn biệt,
Người lên đường - Đất Nước là Tiền tuyến
Người ở nhà - Tổ quốc hóa Hậu phương.

Thế hệ chúng tôi ai cũng dễ thương,
Thơm thảo như hoa
Ngọt ngào như trái,
Tình đồng đội lòng không cỏ dại,
Nghĩa đồng bào
                          Bầu Bí thương nhau.

Thế hệ chúng tôi
                         con gái cũng “mày râu”
Chẻ lạt lợp nhà, đốn cây, bổ củi
Đêm trăng lên nhoi nhói câu thầm hỏi:
- Mình đàn bà sao bóng tựa đàn ông?

Thế hệ chúng tôi
                           phụ nữ muộn chồng.
Nhiều đứa quá thì
                             nên cầm lòng vậy...
Đời con gái
                    chín dần trong cây gậy
Rụng xuống đường lọc cọc tiếng đơn côi...

Thế hệ chúng tôi
                           meo mốc bình vôi
Mùa cau lại vàng
Mùa trầu lại đỏ
Mẹ cầm chổi gom những mùa lá đổ
Đợi con về…
Run rẩy quét thời gian.

Ngôn ngữ tình yêu
        thời của chúng tôi:
             Một đôi chim bay trên áo gối
             Một bông hồng thả hương bối rối
             Một khoảng tròn quanh những chiếc khung thêu.
Thế là thương
Là nhớ
Là yêu
Là gánh vác việc nhà người ra trận.
Dẫu không hóa làm thân Núi Vọng
Cũng một đời
                      chín đợi, mười trông

Đêm.
Con dâu nằm chung với mẹ chồng
Tay bó gối phòng lúc mình mê ngủ.
Hai cái thiếu chẳng làm nên cái đủ,
Dưới mái nghèo năm tháng vắng đàn ông.

Thế hệ chúng tôi
Ra ngõ gặp Anh hùng,
Đâu cũng thấy hy sinh cho Tổ quốc.
                   Người trước ngã
                   Người sau không bỏ cuộc
Trận đánh này
Phải TOÀN THẮNG ngày mai…

Ngày mai
Ngày mai
Ngày mai…
Có thể là gần,
Có thể xa vời vợi,
Sẽ chẳng tới nếu ta ngồi chờ đợi
Chỉ con đường duy nhất phải vượt lên!

Dù ngày mai sẽ chẳng vẹn nguyên
Những cô gái, chàng trai tuổi xuân hơ hớ
Dù ngày mai sẽ bạt ngàn nấm mộ
Những con người của Thế hệ chúng tôi.

Mặc gian nan!
Mặc đạn bom rơi!
Đích phải đến là TỰ DO - ĐỘC LẬP,
Là Đất Nước sạch bóng quân xâm lược
Là Bắc - Nam sum họp một nhà.

Mẹ sẽ vui
Ngày mai
Khải hoàn ca
Chúng con hát dọc đường về thăm Mẹ
Ta tưng bừng
Ta thương người lặng lẽ.
Bởi mất – còn
Cũng đến một Ngày Mai …

Lê Anh Quốc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét