Tìm kiếm

Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2019

TẠI SAO HỌ LẠI XOÁY VÀO ĐẠI TƯỚNG LÊ ĐỨC ANH VỚI LỆNH " KHÔNG ĐƯỢC NỔ SÚNG"?

Tại sao họ lại xoáy vào Đại tướng Lê Đức Anh với lệnh “không được nổ súng”?

1. Tại sao họ lại xoáy vào sự kiện Gạc Ma, gọi đây là cuộc chiến Gạc Ma. Tại sao họ lại xoáy vào Đại tướng Lê Đức Anh với lệnh “không được nổ súng”?
Năm 1975 ta giải phóng 5 đảo nổi ở Trường Sa do quân ngụy Sài Gòn đóng giữ, năm 1978 ta đóng tiếp 4 đảo nổi còn lại tổng cộng là 9 đảo nổi và cũng hết các đảo nổi.
Trước âm mưu của Trung Quốc và một số nước xâm chiếm đảo chìm, còn gọi là bãi đá ngầm, từ năm 1986 chúng ta đã triển khai các phương án đóng giữ đảo chìm. Khi Trung Quốc đưa lực lượng hải quân mạnh, số lượng tàu chiến đông xuống xâm chiếm các đảo chìm, Hải quân Việt Nam với khả năng rất hạn chế, chỉ dùng tàu vận tải, tàu đổ bộ, các biện pháp công trình và các lực lượng ra đóng chốt giữ đảo. Một chiến dịch CQ88 được mở ra, CQ là chủ quyền. Dưới sự lãnh đạo của BCT, QUTW, sự chỉ đạo của Đại tướng Lê Đức Anh – Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Quân chủng Hải quân đã huy động toàn bộ khả năng của mình để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Trường Sa. Kết quả ta giữ được 12 đảo chìm, Trung Quốc chiếm mất 7 đảo chìm, về tương quan lực lượng, chúng ta giữ hơn họ 5 đảo sao bọn phản động không nói gì?
Trong sự kiện 14/3/1988 họ quyết tâm chiếm 3 đảo chìm Gạc Ma, Cô Lin, Len Đao, trong khi họ huy động các tàu chiến lớn, vô cùng hung hăng, bắn chìm tàu HQ 604 ở Gạc Ma, bắn cháy tàu HQ 505 ở Cô Lin, bắn chìm tàu HQ 605 ở Len Đao, họ chỉ chiếm được Gạc Ma, chúng ta vẫn giữ được Cô Lin và Len Đao, ta hơn Trung Quốc chứ, sao chúng không nói?
Có nhiều người tranh luận với tôi là tại sao không giữ được Gạc Ma, tôi nói các ông có nhờ Mỹ giúp cũng không ngăn được Trung Quốc chiếm Gạc Ma.
Họ đưa lên sự kiện Gạc Ma nhằm xóa nhòa thành tích mà Hải quân nhân dân Việt Nam đã giành được trong sự nghiệp bảo vệ chủ quyền biển đảo của Tổ quốc nói chung và quần đảo Trường Sa nói riêng.
Họ đưa ra sự kiện Gạc Ma là một cuộc hải chiến, Việt Nam thua, là một âm mưu xấu xa. Không có cuộc hải chiến, chúng ta không dùng tàu chiến, chúng ta chủ trương đóng giữ đảo một cách hòa bình, không khiêu khích, không gây chiến, không mắc mưu đối phương, không nổ súng trước,
nhưng quyết tâm bằng mọi biện pháp bảo vệ chủ quyền của Việt Nam.
Qua tài liệu giải mã của CIA về sự kiện Gạc Ma, Trung Quốc đổ vấy cho Việt Nam là nổ súng trước, họ đã đổi trắng thay đen, sao những người viết sách không đọc mà đưa vào, cứ bịa ra lệnh “Không được nổ súng”.
Dưới sự chỉ đạo sáng suốt của Đại tướng Lê Đức Anh, sự chỉ huy trực tiếp của Phó đô đốc – Tư lệnh Hải quân Giáp Văn Cương chúng ta giữ được Cô Lin và Len Đao, cùng với 10 đảo chìm và 9 đảo nổi nữa, không để Trung Quốc tạo cớ lấn tới. Đây là thành công trong điều kiện tương quan lực lượng hai bên khi ấy bất lợi cho Việt Nam.
Sau sự kiện Gạc Ma 14/3/1988, nhân dịp kỷ niệm 33 năm ngày truyền thống của Hải quân nhân dân Việt Nam, trong một chuyến đi kiểm tra quần đảo Trường Sa năm 1988, Đại tướng Lê Đức Anh là Bộ trưởng Bộ quốc phòng đầu tiên ra trường Sa đã dự lễ kỷ niệm vào ngày 7/5/1988 tại đảo Trường Sa, ông đã đọc lời thề: Chúng ta xin thề trước hương hồn của tổ tiên ta, trước hương hồn của cán bộ, chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ quốc, xin hứa với đồng bào cả nước, xin nhắn nhủ với các thế hệ mai sau “Quyết tâm bảo vệ bằng được Tổ quốc thân yêu của chúng ta, bảo vệ bằng được quần đảo Trường Sa – một phần lãnh thổ và lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc thân yêu của chúng ta”.
Các thế lực thù địch đang bám vào quyển sách “Gạc Ma – vòng tròn bất tử” để xuyên tạc nói là Đảng Cộng sản Việt Nam bán Trường Sa cho Trung Quốc. Mưu đồ vô cùng xấu xa. Chúng đang kích động hận thù giữa nhân dân hai nước, với chiêu bài phò Mỹ bài Trung.
Thực chất chúng muốn hạ uy tín của Đảng ta, quân đội ta, làm mất niềm tin của nhân dân, nhất là thế hệ trẻ vào công cuộc bảo vệ chủ quyền biển đảo của Tổ quốc.
2. Chúng nhằm vào Đại tướng Lê Đức Anh, nhưng lại đưa ra các dẫn chứng ngu si.
Tại cuộc họp Bộ chính trị, ông Nguyễn Cơ Thạch đập bàn..
BCT là cái chợ, là đám hẩu lốn hay sao mà họp cá nhân dám đập bàn hỏi một người khác.
Tại sao ông Lê Đức Anh nhận là “tôi ra lệnh không được nổ súng” mà Bộ chính trị lại giới thiệu để BCHTW giới thiệu tiếp theo là Quốc hội bầu ông làm Chủ tịch nước vào năm 1992.
Hỡi các những kẻ hận thù, phản động, thoái hóa biến chất, cơ hội, bất mãn hãy trả lời câu hỏi này đi.
Chỉ có lệnh “không được nổ súng trước”, chỉ có bản lĩnh, tài năng chỉ đạo không cho Trung Quốc lấn tới, giữ được Trường Sa như hiện nay, Đảng, Nhân dân, Quân đội mới tín nhiệm bầu Đại tướng Lê Đức Anh làm Chủ tịch Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam một Bộ trưởng Bộ Quốc phòng lên làm Chủ tịch nước.
Đại tướng Lê Đức Anh, người chỉ huy cuối cùng còn lại trong chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử. Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào. Những thế lực thù địch không bao giờ hết cay cú, bọn phản động, bọn cơ hội, thoái hóa biến chất, bọn bất mãn đang hùa nhau đả kích ông hạ uy tín những người Cộng sản kiên trung đã đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào để chúng dựng ngọn cờ ba que hòng mưu đồ cuộc cách mạng màu qua diễn biến hòa bình.
3. Đại tướng Phạm Văn Trà nói về Đại tướng Lê Đức Anh.
Trong một lần về thăm Bảo Tàng Đồng Quê, Đại tướng Phạm Văn Trà kể cho tôi nghe rất nhiều về Đại tướng Lê Đức Anh với sự ca ngợi và kính trọng.
Sau chiến dịch Mậu Thân năm 1968, địch phản công càn quét, tình hình chiến trường nói chung, Nam Bộ nói riêng vô cùng khó khăn, không bảo đảm được các mặt, trên chỉ đạo tạm thời giải tán các đơn vị chủ lực. Đồng chí Lê Đức Anh – TL QK9 nghiên cứu quyết định không giải tán, trong đó có Trung đoàn do đồng chí Phạm Văn Trà làm Trung đoàn trưởng, chia nhỏ ra ẩn vào dân, vẫn giữ được lực lượng sau nhanh chóng củng cố lại. Với quyết tâm như vậy, năm 1974 Đại tá Lê Đức Anh được thăng quân hàm vượt cấp lên Trung tướng.
Khi chúng ta theo Liên Xô, thực hiện chế độ bỏ đảng ủy, bỏ chính ủy, chính trị viên mà chỉ có Hội đồng chính trị, Đại diện của Bộ Quốc phòng sang Campuchia truyền đạt với đồng chí Lê Đức Anh để triển khai. Đồng chí yêu cầu phái viên về ngay, mặt trận Campuchia không thực hiện, nếu thực hiện như vậy quân đội làm sao chiến đấu được. Đồng chí đã đúng. Sau đó đồng chí được bổ nhiệm Tổng Tham mưu trưởng quân đội nhân dân Việt Nam, rồi Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và năm 1992 được bầu làm Chủ tịch Nước Cộng hòa XHCN Việt Nam.
Một con người như thế là mục tiêu tấn công nhằm hạ uy tín, danh dự của các thế lực thù địch, phản động, thoái hóa biến chất, cơ hội, bất mãn là một thực tế.
Hãy đấu tranh vạch mặt chúng, bác bỏ những luận điệu vu khống, xuyên tạc xấu xa bỉ ổi.
4. ĐẠI TƯỚNG LÊ ĐỨC ANH – VỊ CHỈ HUY TRONG CHIẾN DỊCH HỒ CHÍ MINH CÒN LẠI
Ngày 14-4-1975, Bộ Chính trị đồng ý chiến dịch Tổng tiến công và nổi dậy giải phóng Sài Gòn mang tên Chiến dịch Hồ Chí Minh. Bộ Tư lệnh chiến dịch ngày ấy gồm 8 người, nay chỉ còn lại đại tướng, nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh, lúc đó ông là Trung tướng, Phó Tư lệnh. Đại tướng Văn Tiến Dũng (Tư lệnh chiến dịch), Chính ủy Phạm Hùng, các Phó Tư lệnh gồm: Thượng tướng Trần Văn Trà, Trung tướng Lê Trọng Tấn, Trung tướng Đinh Đức Thiện; Phó Chính ủy là Trung tướng Lê Quang Hòa và quyền Tham mưu trưởng là Thiếu tướng Lê Ngọc Hiền đều đã mất.
Lực lượng trực tiếp tham gia chiến dịch của ta gồm 5 quân đoàn có trên dưới 15 sư đoàn. Các quân đoàn 1, 2, 3, 4 và Đoàn 232 có đủ các binh chủng hợp thành, cùng các lực lượng bộ đội địa phương, dân quân, tự vệ và lực lượng nổi dậy của quần chúng ở nông thôn cũng như thành thị. Bộ chỉ huy Chiến dịch Hồ Chí Minh xác định phải đánh nhanh, quyết liệt, không cho địch co cụm về Sài Gòn; ngược lại, không để cho quân địch ở Sài Gòn chạy về miền Tây. Các cánh quân phải tổ chức các mũi thọc sâu, mũi đánh vòng ngoài kết hợp giữa chủ lực với bộ đội địa phương và kết hợp giữa bộ đội với quần chúng nhân dân, đột phá liên tục, dồn dập cho đến toàn thắng.
Trong Chiến dịch Hồ Chí Minh, Trung tướng Lê Đức Anh còn được giao đảm trách chỉ huy và lãnh đạo cánh quân tiến công trên hướng Tây – Tây Nam Sài Gòn (đoàn 232), một trong năm cánh quân của trận quyết chiến chiến lược cuối cùng. Thời điểm đó, Bộ Chỉ huy Miền (B2) nhận định hướng Tây – Tây Nam là nơi khó nhất vì sình lầy, nhưng đây là một hướng tiến công rất quan trọng vì nhất định ta phải nhanh chóng chia cắt quân địch trên tuyến quốc lộ số 4 để quân địch ở Sài Gòn không thể co cụm xuống cố thủ ở Tây Đô (Cần Thơ).
Đoàn 232 gồm các Sư đoàn 5 và 9; bốn trung đoàn độc lập, một trung đoàn đặc công có 3 nhiệm vụ: chia cắt hai lực lượng Sài Gòn và miền Đông với lực lượng ở đồng bằng sông Cửu Long; tấn công Biệt khu Thủ đô và tấn công Tổng nha cảnh sát, sau đó hợp điểm tại Dinh Độc Lập.
Đúng 17 giờ ngày 26-4-1975, Chiến dịch Hồ Chí Minh bắt đầu. Các đơn vị hướng Tây – Tây Nam tiến công. Sư đoàn 5 cắt đoạn Bến Lức tới Tân An. Sư đoàn 8 cắt lộ 4 từ Mỹ Tho tới bờ sông Tiền. Sư đoàn 3 đánh chiếm khu vực An Ninh – Lộc Giang, vượt sông Vàm Cỏ. Sư đoàn 9 vượt sông Vàm Cỏ tập kết tại Cầu Bông, Mỹ Thạnh, Đức Hòa.
Ngày 30-4, cánh quân hướng Tây – Tây Nam đã đánh chiếm Biệt khu Thủ đô, Bộ Tư lệnh cảnh sát quốc gia, Tổng nha cảnh sát, cảnh sát đô thành, các quận Tân Bình, Bình Chánh, hợp điểm tại Dinh Độc Lập.
Đúng 11 giờ 30 phút ngày 30-4-1975, lá cờ cách mạng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập, từ nay đất nước thống nhất, non sông liền một dải.
Đối với dân tộc ta, đây là một thắng lợi có ý nghĩa lịch sử, kết thúc vẻ vang quá trình 30 năm kháng chiến, cứu nước, giải phóng miền Nam, góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc trên toàn thế giới. “Thắng lợi trọn vẹn của chúng ta có nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân to lớn nhất, cơ bản nhất, gốc rễ nhất là tư tưởng “Nhân ái”. Tư tưởng “nhân nghĩa” của thời đại Hồ Chí Minh là bắt nguồn truyền thống chí nhân chí nghĩa của dân tộc, như Nguyễn Trãi từng viết trong “Đại Cáo Bình Ngô”: “Lấy chính nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân để thay cường bạo”. Tư tưởng nhân nghĩa là một yếu tố cơ bản trong nền văn hóa của dân tộc, nó chuyển hóa thành lời, trong ý nghĩ thành tư tưởng chiến lược; tư tưởng này đã kết tinh trong thời đại của chúng ta là ở Chủ tịch Hồ Chí Minh” (trích hồi ký của Đại tướng Lê Đức Anh).
Những lần vượt qua hiểm nguy
Trong cuộc đời tham gia hoạt động cách mạng của mình, cũng như lúc trong cuộc sống đời thường, nhiều lần Đại tướng, nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh đã vượt qua những cơn hiểm nghèo một cách kỳ diệu. Lần thứ nhất ông đã thoát chết là ngay trong Chiến dịch Hồ Chí Minh, vào ngày 28-4-1975. Trong Chiến dịch Hồ Chí Minh, ông làm việc trong cái chòi nhỏ sát mép sông ở Sở Chỉ huy của cánh quân hướng Tây – Tây Nam ngay bên bờ sông Vàm Cỏ thuộc huyện Đức Hòa (Long An).
Buổi sáng hôm đó vô ăn cơm, chỗ ăn là cái nhà họp của địa phương làm nửa chìm nửa nổi. Trong hồi ký của mình, Đại tướng, nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh kể: “Chính ủy Hai Tưởng đặt vị trí ở đây; vừa ăn xong, tự nhiên anh Tưởng bảo tôi: “Anh hãy nán lại, nằm trên võng của tôi mà nghỉ, nghỉ mươi phút rồi hẵng ra đó!” Tôi nghe anh. Vừa ngả lưng thì ở ngoài chòi của tôi một quả bom từ máy bay địch ném trúng, cái chòi bay mất, cậu lái xe hy sinh, cậu Nguyễn Hồng Thái, chiến sĩ bảo vệ bị thương. Nếu hôm đó ăn xong tôi ra liền thì nhất định “cái chuyện thường” đã xảy ra với tôi. Và hôm nay chẳng còn ngồi để mà viết ra những dòng chữ này! Chiến tranh nó có chừa ai, cái ngẫu nhiên và cái tất nhiên nhiều khi không thể mang “tính quy luật” ra mà giải thích!”. Chiến tranh là thử thách cao nhất, nghiệt ngã nhất đối với con người. Nhiều lúc bom đạn ác liệt quá, ông vẫn từng nói vui với anh em: “Bom đạn đầy trời thế này, chết là chuyện thường, còn sống thì mới kỳ!”.
Lần thứ hai vào năm 1996 khi đang là Chủ tịch nước, ông bị tai biến rất nặng. Các cơ quan có thẩm quyền khi đó đã chuẩn bị các việc cần thiết cho việc ông qua đời và thông báo cho gia đình. Thế nhưng, bằng sức mạnh phi thường của bản thân, ông đã vượt qua cơn bạo bệnh một cách thần kỳ và trở lại làm việc bình thường trên cương vị Chủ tịch nước.
Lần thứ ba là vào đầu năm 2018 sức khỏe của ông cũng suy giảm nghiêm trọng, các cơ quan báo chí đã chuẩn bị bài để viết về cuộc đời ông… Thế nhưng, một lần nữa ông đã vượt qua cơn nguy kịch một cách thần kỳ, ngoài mọi tiên liệu của các bác sĩ. Nhiều người phải thốt lên thán phục: “Ông đúng là tướng đánh trận, chỉ có tướng trận mới có sức sống kỳ diệu, sức đề kháng phi thường như thế!”.
Luôn trở về trong chiến thắng
Đại tướng Lê Đức Anh thực sự là một tướng trận. Ông là một trong số ít người đã trải qua các cuộc chiến tranh và xung đột từ năm 1945 – 1989. Ông có mặt ở những điểm nóng nhất và trở về trong chiến thắng: tham gia 9 năm kháng chiến chống Pháp, đi chiến trường miền Nam 11 năm (1964 – 1975), chỉ huy chiến trường Campuchia 7 năm (1979 – 1986), ổn định tình hình biên giới phía Bắc (1986 – 1989).
Ông trực tiếp tham gia những trận đánh, những sự kiện mang tính bước ngoặt của chiến tranh: Mậu Thân 1968, chống lấn chiếm 1973, Phước Long 1974, chiến dịch Hồ Chí Minh, chiến dịch giải phóng Campuchia; chấm dứt xung đột biên giới với Trung Quốc; bảo vệ vững chắc chủ quyền biển đảo của Tổ quốc: Ngày 6-11-1987 Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ra mệnh lệnh số 1679/ML-QP về việc bảo vệ quần đảo Trường Sa; ngày 29-3-1989 Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ra mệnh lệnh số 167/ML-QP về đóng giữ, bảo vệ khu vực biển thềm lục địa, bãi đá ngầm (khu DK1).
Chiến dịch Hồ Chí Minh trong mùa đại thắng 1975 đã giải phóng Sài Gòn, kết thúc tròn vẹn cuộc chiến tranh. Cứ đến ngày 30 tháng 4 mỗi năm, cả đất nước ta lại long trọng kỷ niệm ngày đất nước thống nhất. Đây là dịp để chúng ta cùng tưởng nhớ, trân trọng những nhân vật lịch sử, qua những con người cụ thể, nhân vật cụ thể, trong đó có Đại tướng Lê Đức Anh, người đã cùng viết nên bài học vẻ vang của lịch sử dân tộc.
Thiếu tướng Hoàng Kiền

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2019

CẢNH GIÁC TRƯỚC NHỮNG LUẬN ĐIỆU XUYÊN TẠC VỀ NGÀY 30.4

CẢNH GIÁC TRƯỚC NHỮNG LUẬN ĐIỆU XUYÊN TẠC VỀ NGÀY 30/4




Cứ vào dịp 30/4, bên cạnh những hoạt động tri ân, biết ơn với lớp lớp thế hệ người con ưu tú của dân tộc đã hy sinh cuộc đời và tuổi thanh xuân của mình cho nền độc lập tự do của Tổ quốc là những hoạt động chống phá điên cuồng, quyết liệt của các thế lực phản động, cơ hội chính trị trong và ngoài nước. Tiêu biểu trong các đối tượng trên đây là Ngọc Ẩn với bài viết “miền Nam giải phóng cộng sản bắc việt” đăng trên trang danlambao. Nội dung bài viết là những luận điệu cố tình xuyên tạc, phủ nhận những hy sinh xương máu của nhân dân hai miền Nam – Bắc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của dân tộc, cho rằng, nhân dân miền Bắc cướp quyền tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do bầu cử, tự do ứng cử của nhân dân miền Nam và cả nước, để từ đây “ngày 30/4/1975 là ngày giải phóng miền Bắc”. Vậy, đâu là sự thật, luận điệu trên được luận giải ở những khía cạnh chủ yếu sau.

Thứ nhất, cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của nhân dân ta là cuộc chiến tranh chính nghĩa, nhằm đánh đuổi đế quốc Mỹ xâm lược và bè lũ tay sai, giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất Tổ quốc, đưa cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội.

Sự thật lịch sử của chiến thắng 30/4/1975 là điều không thể phủ nhận. Có chăng chúng ta làm rõ vấn đề này để thêm tự hào về Đảng ta, nhân dân ta và dân tộc ta; đồng thời, vạch mặt những kẻ bán nước cầu vinh, phản bội Tổ quốc, cố tình phá hoại sự phát triển của đất nước, của cách mạng Việt Nam từ sau năm 1954. Với âm mưu xóa bỏ chế độ chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam, đế quốc Mỹ đã nhảy vào xâm chiếm nước ta, biến miền Nam Việt Nam thành thuộc địa kiểu mới, phục vụ cho mưu đồ sen đầm khu vực. Mỹ đã đưa vào đây hơn nửa triệu quân và sử dụng tất cả các loại vũ khí, kỹ thuật hiện đại nhất, kể cả vũ khí hóa học với mưu toan đè bẹp ý chí chiến đấu của dân tộc ta hòng buộc chúng ta phải khuất phục. Điển hình của sự thảm khốc, tàn bạo đó là quân đội Mỹ đã dùng pháo đài bay B.52, ném bom hủy diệt Hà Nội và một số thành phố khác, hòng “đưa miền Bắc Việt Nam trở về thời kỳ đồ đá”; “Cây muốn lặng, mà gió chẳng muốn ngừng”, như thế, thử hỏi có phải bắc Việt Nam đem quân vào xâm chiếm miền Nam, cướp chính quyền của nhân dân miền Nam?. Rõ ràng, sự thật lịch sử ở đây là không phải như vậy, chính đế quốc Mỹ và chính quyền sài gòn đã cháo trở, trắng trợn gắp lửa bỏ tay người, đi ngược lại với những điều khoản đã ký trong Hiệp định Giơnevơ là hai miền Nam – Bắc sẽ tiến hành cuộc tổng tuyển cử thống nhất đất nước vào năm 1956.

Trái với nguyện vọng thiết tha hòa bình, khát vọng hạnh phúc của nhân dân ta, đế quốc Mỹ và chính quyền Sài Gòn đã từng bước vi phạm Hiệp định, dựng lên chính quyền tay sai bù nhìn, lê máy chém khắp miền Nam, biến miền Nam Việt Nam thành nhà tù khổng lồ, chia cắt đất nước ta thành hai miền với hai chế độ chính trị – xã hội khác nhau. Vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì sự tồn vong của dân tộc buộc toàn thể nhân dân Việt Nam phải cầm súng chiến đấu chống quân xâm lược. Với chân lý “Không có gì quí hơn độc lập, tự do”, “Nam – Bắc một nhà”, “miền Nam là máu của máu Việt Nam, là thịt của thịt Việt Nam”; “sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi”… Dưới sự lãnh đạo tài tình, đúng đắn, sáng tạo của Đảng và Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhân dân ta ở cả hai miền Nam, Bắc đã đồng tâm, hiệp lực, không ngại hy sinh, gian khổ, đoàn kết chiến đấu chống lại cuộc chiến tranh phi nghĩa, tàn bạo của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai, giành thắng lợi với mốc son chói lọi là Đại thắng Mùa xuân 30/4/1975, thu non sông đất nước về một mối, đáp ứng yêu cầu, nguyện vọng của cả dân tộc.

Thứ hai, nhân dân miền Bắc đã làm tròn vai trò sứ mệnh lịch sử của mình là căn cứ địa cách mạng của cả nước, chi viện sức người, sức của đầy đủ, kịp thời cho tiền tuyến lớn miền Nam.

Hội nghị lần thứ 12 Ban Chấp hành Trung ương Đảng (tháng 12 năm 1965) khẳng định, thành tựu của hơn 10 năm khắc phục hậu quả của chiến tranh, cải tạo xã hội chủ nghĩa và xây dựng chủ nghĩa xã hội: “Miền Bắc đã trở thành căn cứ địa vững chắc cho cách mạng Việt Nam trong cả nước, với một chế độ chính trị ưu việt, với lực lượng kinh tế và quốc phòng lớn mạnh”. Quán triệt tinh thần đó, nhân dân miền Bắc đã tích cực, chủ động với tinh thần “một ngày làm việc bằng hai”, “tiền tuyến gọi, hậu phương đáp”, “thóc không thiếu một cân quân không thiếu một người”; vì miền Nam ruột thịt, nhân dân miền Bắc sẵn sàng đáp ứng đầy đủ những nhu cầu về vật chất và tinh thần cho cuộc kháng chiến trường kỳ lâu dài nhưng nhất định thắng lợi. Vì vậy, trong suốt 21 năm chiến tranh, miền Bắc đã chi viện liên tục, toàn diện với nhịp độ ngày càng tăng, đáp ứng đòi hỏi của chiến trường miền Nam, cách mạng miền Nam. Trong vòng 10 năm (từ năm 1965 đến 1975), miền Bắc đã động viên hàng triệu lao động, chủ yếu là thanh niên trẻ, khỏe, ưu tú để bổ sung, mở rộng lực lượng vũ trang và phục vụ chiến đấu. Trong thời gian diễn ra những cuộc tiến công chiến lược (1968, 1972, 1975), nhân lực động viên ở miền Bắc phục vụ nhu cầu chiến tranh tăng gấp 4 đến 5 lần so với trước. Không tính số quân bảo vệ miền Bắc, làm lực lượng dự bị chiến lược, chiến đấu và công tác trên tuyến vận tải 559, chỉ tính riêng số quân đưa vào miền Nam trong các năm kể trên như sau: năm 1968 là 141.000 người, năm 1972 xấp xỉ 153.000 người, năm 1975 là 117.000 người. Ngoài lực lượng trực tiếp chiến đấu, các lực lượng vận tải, bảo đảm giao thông, mở đường và các lực lượng bảo đảm khác gồm hàng chục vạn người cũng được động viên từ miền Bắc. Như vậy, có thể thấy cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước không còn là nhiệm vụ của riêng mỗi miền mà đó là nhiệm vụ chung của cả dân tộc, của khối đại đoàn kết toàn dân và cũng bác bỏ hoàn toàn luận điệu xuyên tạc bỉ ổi vô căn cứ của Ngọc Ẩn; đồng thời, khẳng định vai trò to lớn của nhân dân miền Bắc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của dân tộc.

Với lương tâm và trách nhiệm của một công dân Việt Nam, ai cũng có quyền tự hào về sự anh dũng hy sinh của những anh hùng liệt sĩ cho nền độc lập, tự do của Tổ quốc, nhận thấy bổn phận, nghĩa vụ của mình trong việc giữ gìn, phát huy truyền thống lịch sử đó. Đối với những ai không hiểu, hoặc cố tình không hiểu, tìm mọi cách để xuyên tạc, phủ nhận thì sẽ bị chính thực tiễn lịch sử đáp trả, bằng những thành tựu của đất nước sau 44 giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước. Bản án lương tâm của chính những kẻ phản bội lại dân tộc sẽ phán xét một cách công bằng, đầy đủ và chính xác cho sự nhẹ dạ cả tin đi theo hào nhoáng, lợi ích vật chất do các phần tử phản động đặt ra.

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2019

Vạch trần bản chất phản động của nhóm " Vệ quốc quân"

Vạch trần bản chất phản động của nhóm “Vệ Quốc Quân”

Vệ Quốc Quân” là một trong 3 nhóm “kín”, lợi dụng mạng Intenet hoạt động xâm phạm an ninh quốc gia. Giống như các nhóm còn lại, mục đích thành lập của “Vệ Quốc Quân” là tập hợp lực lượng, chủ trương hoạt động nhằm lật đổ Đảng Cộng sản.
Thời gian gần đây, hoạt động tuyên truyền, chống phá của các đối tượng phản động trên không gian mạng diễn ra ráo riết, trên diện rộng. Một số trường hợp nhẹ dạ, cả tin đã bị tác động bởi lối sống thực dụng và các giá trị “tự do, dân chủ, nhân quyền” theo kiểu phương Tây, dẫn đến xin tham gia các hội nhóm chống đối, hoạt động chống Đảng, Nhà nước. Hành vi đó đã bị nhân dân và cơ quan An ninh lật tẩy.
“Vệ Quốc Quân” là một trong 3 nhóm “kín”, lợi dụng mạng Intenet  hoạt động xâm phạm an ninh quốc gia. Giống như các nhóm còn lại, mục đích thành lập của “Vệ Quốc Quân” là tập hợp lực lượng, chủ trương hoạt động nhằm lật đổ Đảng Cộng sản. Để thực hiện ý đồ này, đối tượng lôi kéo các thành viên tham gia các hội nhóm để chống Đảng, chống Nhà nước; tiến hành các hoạt động như tuyên truyền chống phá, tụ tập biểu tình, tham gia các khóa huấn luyện, đào tạo…
Tính đến ngày 17-11-2018, nhóm này đã tập hợp được 43 thành viên. Trong đó, admin là nick facebook “Quốc Quân Vệ” (đối tượng này đồng thời đã lập facebook thứ hai “Người Cầm Đuốc”) và các thành viên trong nhóm đều sử dụng “nick ảo”, hoạt động theo số bí danh; giữa các thành viên trong nhóm không biết tên thật của nhau, chỉ cần biết nhiệm vụ, số lượng người tham gia nhiệm vụ, mục đích nhằm “giữ an toàn” cho các thành viên.
Các đối tượng hoạt động thành 2 giai đoạn. Ở giai đoạn 1, các đối tượng chủ trương đấu tranh “bất bạo động”, tự vệ, bảo vệ người biểu tình. Trong giai đoạn này, các đối tượng sẽ tập trung “tuyển quân”, tán phát bài viết đến nhiều hội, nhóm phản động như “Tổ quốc – dân tộc”, “Quyền dân chủ cho nhân dân”, “Thông tin đa chiều”… để kêu gọi các đối tượng tham gia. Sau đó, nhóm “Quốc Quân Vệ” sẽ tuyển chọn và phân loại thành viên thành các nhóm thực hiện các nhiệm vụ khác nhau.
Bản chất phản động của nhóm thể hiện rõ nhất trong việc bọn chúng hướng dẫn, huấn luyện các thành viên cách thức, phương thức và thủ đoạn hoạt động. Theo đó, các đối tượng sử dụng mạng xã hội để tuyển lựa thành viên, trong đó sẽ tạo thành các facebook “trắng” (không liên quan đến chính trị) để xâm nhập vào các nhóm có liên quan đến nhiều lĩnh vực của xã hội như đồng hương, kinh doanh, lái xe…
Khi có biểu tình hoặc cần phát động biểu tình, các đối tượng sẽ đồng loạt chia sẻ, tán phát các bài viết để kích động người dân. Đối tượng đồng thời chỉ đạo các thành viên trong nhóm thảo luận việc “lập facebook” mới ít có thông tin liên quan đến chính trị để điểm danh, điểm số để đánh giá tính khả thi mới thực hiện nhiệm vụ. Khi nhóm có đủ số lượng 30 thành viên, sẽ triển khai “lực lượng trinh sát quân”.
Trong trường hợp xảy ra biểu tình, nhận nhiệm vụ các nhóm sẽ chia thành tổ gồm 2 xe máy, có từ 2-4 người chốt tại các tuyến đường xung quanh nơi dự kiến biểu tình hoặc đang biểu tình, mục đích để nắm tình hình lực lượng chức năng di chuyển, theo dõi lực lượng chức năng rút quân về đơn vị, bám theo cán bộ để nắm địa chỉ nhà riêng.
Khi có biểu tình nổ ra, chúng sẽ ném bom xăng vào nhà cán bộ để khủng bố tinh thần. Đồng thời, đăng bài lên diễn đàn phản động, tuyên bố đã nắm được thông tin, địa chỉ, nhân thân của cán bộ. Nếu cán bộ nào thực hiện nhiệm vụ trấn áp biểu tình thì chúng đe dọa sẽ phải trả giá… Theo cách này thì dù biểu tình thành công hay thất bại thì đối với bọn chúng, “lực lượng trinh sát quân” cũng đã thực hiện thành công nghiệm vụ “bảo vệ người biểu tình”.
Đối tượng “Quốc Quân Vệ” đồng thời sẵn sàng cung cấp thông tin cho tổ chức phản động lưu vong “Chính phủ Quốc gia Việt Nam lâm thời” của Đào Minh Quân, LiSa Phạm để phối hợp “hành động”. Việc làm này của các đối tượng nhằm hai mục đích “gây tiếng vang, thu hút lực lượng trong nước của Chính phủ quốc gia lâm thời”, tham gia đầu quân cho “Chiến sĩ Vệ Quốc”; sử dụng được lực lượng quân “3 sạch” vào thực hiện nhiệm vụ trong giai đoạn đầu vì nhóm còn thiếu lực lượng, phương tiện.
Các đối tượng còn chiêu mộ thành viên, phát triển lực lượng, liên kết dân oan và các nhóm khác. Trong trường hợp này, các thành viên trong nhóm sẽ cài người vào đoàn biểu tình để trao đổi facebook. Qua đó, đề nghị người biểu tình liên kết, giữ liên lạc, thực hiện kế hoạch “hoa nở trên cây”, quay clip để gây tiếng vang, thu hút lực lượng.
Khi nhóm trinh sát báo có lực lượng làm nhiệm vụ đến thì sẽ rút trước để đảm bảo an toàn cho các thành viên. Cùng với đó, hướng dẫn cách rải truyền đơn. Đối tượng “Quốc Quân Vệ” hướng dẫn chiến thuật du kích, quan sát nhiều  địa điểm, lên kế hoạch kỹ càng. Các đối tượng đi nhóm 2 người, xe máy, chuẩn bị sẵn nhiều đinh, túi nilong chứa dầu nhớt, ớt bột, bom xăng, biển sổ giả dán băng keo lên biển số thật.
Ngoài ra, các đối tượng còn mặc nhiều lớp áo khác màu, khẩu trang, vẽ màu lên mặt, vạch sẵn tuyến đường đi rải truyền đơn nên rút vào hẻm hay đường nhỏ vì bom xăng sẽ phát huy hiệu quả hơn trong đường hẻm. Trong trường hợp bị phát hiện, các đối tượng có thể rút chạy an toàn nếu bị truy đuổi.
Với phương thức như trên, ngày 27-10-2018, facebook của “ Quốc Quân Vệ” đăng chỉ đạo “Ai có thể hoạt động tại Sài Gòn, nhiệm vụ trinh sát, yêu cầu có xe máy để theo dõi mục tiêu, điểm số tham gia bên dưới để tính toán khả năng thực hiện”. Ngày 30-10-2018, Facebook “Quốc Quân Vệ” chỉ đạo “trinh sát trà trộn vào đoàn biểu tình” của các đối tượng “dân oan” tại “Trường Thịnh và Thủ Thiêm” đã bị lực lượng an ninh phát hiện, ngăn chặn kịp thời, không cho chúng có khả năng hoạt động gây phương hại đến an ninh trên địa bàn…
Xuân Mai/Báo CAND